Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 864 - Chương 864. Năng Lực Suy Luận Của Ngươi Thật Sự Khiến Người Ta Thấy Xem Thế Là Đủ Rồi

Chương 864. Năng lực suy luận của ngươi thật sự khiến người ta thấy xem thế là đủ rồi
Chương 864. Năng lực suy luận của ngươi thật sự khiến người ta thấy xem thế là đủ rồi

“Nói thật thì, trình độ thật sự của ngươi, ngay cả ta cũng không thấu.”

Bùi Khiêm nở một nụ cười lịch sự.

Trình độ thật sự cũng không thấu?

Vậy thì đúng rồi.

Bởi vì bản thân ta cmn cũng không thấy đây này…

Hà An cầm đề trắc nghiệm, giải đáp.

“Có mấy câu hỏi vô cùng hay!”

“Ví dụ, ngươi khái quát phong cách mỹ thuật của ‘Quỷ Tướng’ là ‘phong cách sơ dầu thủy mặc sử thi’, quy nạp ý nghĩ cốt lõi của ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ là ‘mệnh bị hiểu lầm của người diễn đạt’, đều vô cùng chuẩn xác, rất phù hợp, vô cùng chuyên nghiệp!”

“Có vài câu trả lời nửa vời, nhưng ý đại khái là đúng.”

“Ví dụ như câu cuối cùng này, văn bia trong ‘Quay Đầu Là Bờ’ thể hiện suy nghĩ của người thiết kế dốc hết sức khuyên lùi người chơi. Đáp án này cũng không thể nói là sai, chỉ là không chính xác hoàn toàn.”

“Tiêu chuẩn đáp án câu này nên mở rộng ra, vì nhà thiết kế muốn đẩy lùi người chơi, thật ra là một kiểu lạt mềm buộc chặt, nên đáp là, ‘phản ánh được nắm bắt tâm lý người chơi mục tiêu chuẩn xác của tác giả’ mới đúng.”

“Còn có mấy câu sai quá sai.”

“Ví dụ như nhà thiết kế nên bỏ hoàn toàn yêu cầu bản thân để người vẽ phác thảo tự do phát huy, cái này chắc chắn không được! Trừ khi người vẽ phác thảo của ngươi là nghệ thuật gia chân chính, nhưng ai có thể đảm bảo lúc tự chế tác game họa sĩ có thể chạm đến độ cao của nghệ thuật gia? Bởi vậy, mới cần có văn bản yêu cầu mỹ thuật chuẩn xác, chi tiết.”

“Rồi ví dụ như ‘Con Đường Sa Mạc Cô Độc’ là để người chơi cảm thấy game này quá chán nên bỏ? Ban đầu định giá Hỏa Kỳ Lân 888 là để người chơi đừng mua? Tiếp thị của ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ là ‘tiếp thị sứt sẹo’?”

“Mấy cái này quá sai!”

“Tóm lại, tổng hợp những đề mục bên trên, tuy vẫn khó đoán được trình độ thật của ngươi, nhưng ta có thể có một phán đoán.”

Thấy dáng vẻ Hà An tự tin nắm bắt tất cả, đột nhiên Bùi Khiêm rất tò mò kế tiếp hắn sẽ nói gì.

Chẳng lẽ đại thần thật sự có thể thấy được những thứ sâu xa hơn thông qua mấy vấn đề đơn giản này?

“Ngươi nói đi.” Thái độ của Bùi Khiêm rất chân thành, vì hắn cũng rất muốn biết rốt trạng thái của mình nằm ở cấp độ nào, rốt cuộc sự hiểu biết của mình về game sai lệch chỗ nào.

Hà An xoa cằm, tỏ vẻ thăm dò.

“Khái quát chuẩn xác đối với phong cách mỹ thuật và lý tưởng trong game không giống với một người ngoài ngành nghiêm túc đầu tư lập nghiệp có thể đạt được. Trừ khi, ngươi nghe được những câu này từ nơi khác, sau đó nhớ lại.”

“Mấy câu trả lời thế này giống thật mà là giả, nói rõ ngươi không hiểu quá nhiều về game, chỉ biết mơ hồ, với lại thiếu tinh thần nghiên cứu. Đương nhiên không phải kiểu thiếu nghị lực, mà là… hình như chuyện nghiên cứu game này không được ưu tiên lắm, là chuyện lợi nhuận tương đối thấp.”

“Về mấy vấn đề khác lạ này, thật sự khá khiến người ta chú ý.”

“Theo lý thuyết, dù là người ngoài không biết gì về game, chí ít cũng nên hiểu mối quan hệ giữa họa sĩ phác thảo và nhà thiết kế nhỉ? Câu trả lời ‘game này chính là để đuổi người chơi’ này cũng không hợp lý chút nào, ẩn chứa tính chủ quan quá nhiều.”

Đôi mắt Hà An sáng ngời, nhìn về phía Bùi Khiêm với vẻ tự tin và xảo quyệt: “Hình như, ngươi cũng đưa ra câu đố ẩn cho ta?”

Bùi Khiêm lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

Thần kỳ vậy sao?

Có thể thấy được nhiều nội dung như vậy qua mấy đáp án của ta sao?

Chẳng lẽ hắn nhìn ra được ta chính là tổng giám đốc Bùi, là nhà thiết kế của game?

Đột nhiên trong đầu Bùi Khiêm lóe lên hàng loạt suy nghĩ, trong thoáng chốc không biết nên nói gì.

Hà An không khỏi cười phá lên ha ha: “Ta biết ta đoán đúng rồi!”

“Giám đốc Mã, ta đoán chắc chắn thực tế ngươi có quan hệ tốt với tổng giám đốc Bùi, không phải mối quan hệ giữa lãnh đạo và cấp dưới bình thường, mà là bạn bè anh em đúng không?”

“Tóm lược chuẩn xác về phong cách mỹ thuật và ý tưởng trọng tâm của game, chắc chắn là ngươi đã nghe được rồi nhớ trong lúc nói chuyện với tổng giám đốc Bùi.”

“Chuyện chăm chút game này không phải chuyện ưu tiên của ngươi, là vì ngươi bận rộn việc ngành đầu tư, không thể chia sức lực để lo việc này nên chỉ biết nửa vời.”

“Về những đáp án khác thường kia, có thể là lúc ngươi nói chuyện với tổng giám đốc Bùi hắn nói đùa với ngươi, nói mấy game này là đang đuổi người chơi, hoặc là khiêm tốn, nói “Người Chế Tác Trò Chơi” dùng ‘tiếp thị sứt sẹo’. Đương nhiên, ngươi không hiểu game sâu sắc sẽ tin thật rồi!”

“Có thể nói chuyện với tổng giám đốc Bùi lâu như vậy, vả lại tổng giám đốc Bùi còn đùa với ngươi, điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Ngươi xem lời nói đùa của tổng giám đốc Bùi là thật, có thể thấy đôi khi ngươi cũng hơi ngây thơ quá…”

“Ta đoán đúng không giám đốc Mã?”

Hà An nói xong, tràn đầy tự tin nhìn về phía “Mã Dương”.

Bùi Khiêm không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Hà An có chòm râu dài, chắc chắn lúc này hắn sẽ nhẹ nhàng vuốt râu, lộ ra dáng vẻ đắc ý, nhưng hắn không có râu nên chỉ có thể sờ gốc râu trên cằm thôi, dường như trên mặt còn viết năm chữ to “chân tướng chỉ có một”.

Trong thoáng chốc Bùi Khiêm không biết nên đáp thế nào.

Vì thiếu một điều kiện nên suy luận của Hà An từ đầu đến cuối toàn là sai, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại đưa ra kết luận đúng…

Hắn thật sự đoán đúng đặc điểm tính cách và đặc trưng hành vi của Mã Dương, thậm chí đoán được mối quan hệ anh em chí cốt của Mã Dương và Bùi Khiêm.

Trình độ suy luận chính xác thế này khiến người ta ngạc nhiên thật.

Với lại suy luận của Hà An đều xuất phát từ dữ liệu đã biết, nên có thể nói là làm gì chắc nấy, có lý có chứng.

Điều này khiến người ta cảm thấy càng thần kỳ hơn.

Bùi Khiêm không khỏi cảm tháng: “Tổng giám đốc Hà, năng lực suy luận của ngươi thật sự khiến người ta nể phục.”

Cảm nhận được sự chân thành trong câu này của “Mã Dương”, Hà An không khỏi lộ ra nụ cười: “Nhớ năm đó ta cũng từng làm ra game kiểu trinh thám, đây chỉ là sở trường nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Hết chương 864.
Bình Luận (0)
Comment