Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 865 - Chương 865. Trình Độ Thật Sự Của Ngươi Ta Không Thấu

Chương 865. Trình độ thật sự của ngươi ta không thấu
Chương 865. Trình độ thật sự của ngươi ta không thấu

Bùi Khiêm hỏi: “Thế thì tổng giám đốc Hà cảm thấy ta qua vượt qua bài kiểm tra không?”

Hà An mỉm cười: “Nến người khác đáp thế này ta sẽ không lãng phí thời gian với hắn nữa. Nhưng giám đốc Mã là bạn bè thân thiết của tổng giám đốc Bùi, thái độ lại chân thành như vậy, ta cũng không có lý do từ chối.”

“Ta cố sức dạy, giám đốc Mã ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì hoàn toàn dựa vào bản thân ngươi.”

Bùi Khiêm: “…”

Thật không ngờ, cuối cùng qua được kiểm tra lại dựa vào danh tiếng của mình?

Mình tự hưởng ké mình?

Bùi Khiêm có cảm giác cực kỳ hoang mang, dường như chuyện này từ đầu đến cuối đều là chuyện hài hước.

Hình như suy nghĩ “học thiết kế game” này từ đầu đã lệch hướng rồi, giờ càng chạy càng lệch…

Nhưng đã đi đến bước này thì học thôi!

Có thể nắm chắc vài kiến thức thiết kế game, sau này làm game có thể ít đi đường vòng, ít lãi chút cũng tốt!

Hà An nói tiếp: “Giám đốc Mã, thời gian của ta có hạn, mỗi tháng chỉ có thể đến Kinh Châu một lần, không biết giám đốc Mã sắp xếp thời gian thế nào?”

Bùi Khiêm ho hai tiếng: “Tổng giám đốc Hà, ta nghĩ thế này, không dễ dàng gì ngươi đến Kinh Châu một chuyến, kiến thức giảng dạy cũng vô cùng quý báu. Để tiết kiệm thời gian của ngươi, ta nghĩ thế nà, mỗi tháng một tiết, tổng cộng năm tiết, mỗi tiết ta trả ngươi phí hai trăm nghìn, ngoài ra vé máy bay và chi tiêu lúc đến Kinh Châu cũng hoàn trả!”

Giá này là giá cao nhất hệ thống cho phép.

Vừa nghe thì thấy một tiết hai trăm nghìn rất lạ, nhưng thật ra cũng hợp lý.

Rất nhiều giáo sư kinh tế, đại thần đầu ngành được mời đến giảng tọa, phí giảng là hai ba trăm nghìn, đây là giá rất bình thường.

Bản thân Hà An là ông chủ công ty game, có nhiều game thành công, tuy game không còn rực rỡ như xưa, nhưng chí ít bản thân Hà An cũng có giá trăm triệu.

Nói cách khác, nếu người ta không chịu đến, cũng không thể thay đổi chủ ý vì mấy trăm nghìn được.

Dựa vào địa vị của Hà An trong ngành game, còn cao hơn nhiều giáo sư kinh tế bình thường, với lại, đây không phải kiểu lớp học giảng cho nhiều người mà là lớp học một môt, có thể đưa ra vấn đề bất kỳ lúc nào, giao lưu lẫn nhau, trả hai trăm nghìn một tiết cũng không quá.

Bùi Khiêm suy nghĩ, thế này chí ít có thể tiêu đến cả triệu trước kết toán.

Về số tiền còn lại… thì cứ để nói sau.

Hà An hơi mỉm cười gật đầu: “Được, thế thì quyết định vậy đi.”

Tuy đối với hắn, cụ thể phí bao nhiêu cũng không quan trọng lắm, nhưng cái này cũng đại diện cho sự chân thành.

Hai trăm nghìn một tiết, năm tiết một triệu, cũng xem như mình không làm việc vô ích.

“Được rồi, giám đốc Mã, hôm nay đến đây thôi. Lần đầu ta đến Kinh Châu, định du lịch một phen, sẵn tiện chuẩn bị nội dung dạy học. Thế này đi, thứ năm tuần sau, cũng chính là ngày 28, chúng ta bắt đầu học tiết đầu tiên.”

“Về khóa học sau, quyết định là ngày thứ năm cuối cùng mỗi tháng.”

Bùi Khiêm gật đầu: “Được, ngươi sắp xếp thời gian là được.”

Tiễn Hà An đi xong, Bùi Khiêm không khỏi hơi sầu.

Cũng không biết vào tiết học đầu tuần sau, đại thần này sẽ giảng mình nội dung gì đây…

……

Thứ bảy, ngày 23 tháng 4.

Một nhóm học sinh trông vẫn còn trẻ được Đường Diệc Xu dẫn đến tầng mười sáu của Thần Hoa Hào Cảnh.

Sau khi bước vào tòa văn phòng lộng lẫy xa hoa, tuy mấy học sinh này đều đang cố gắng không chế, để bản thân đừng tỏ ra quá ngạc nhiên, nhưng vẫn không nhịn được mà quan sát xung quanh.

Trên mặt mỗi người đều không giấu được vẻ tò mò, cũng hơi lúng túng.

Dù sao thì hình như cả tòa nhà lộng lẫy vàng son này toàn là doanh nhân thành đạt áo vest giày da, phong độ ngời ngời, mà bọn họ toàn là học sinh nghèo trong túi chẳng có gì.

Đường Diệc Xu dẫn mọi người vào phòng họp: “Mọi người đợi ở đây một lát, tổng giám đốc Bùi sẽ đến ngay.”

“Ta đi cho mèo ăn trước đã.”

Sau khi Đường Diệc Xu rời khỏi phòng họp, mọi người bắt đầu khe khẽ bàn luận.

“Điều kiện làm việc thế này cũng tốt quá rồi.”

“Suýt nữa ta tưởng đây là bối cảnh phim truyền hình.”

“Tất cả công ty đều vậy sao?”

“Nghĩ gì vậy! Đây là Đằng Đạt!”

Rõ ràng, trong mấy người này có vài người tương đối hiểu tình hình Đằng Đạt, cũng có hoàn toàn đắm chìm vào học tập, mù tịt tin tức.

“Nên rốt cuộc mấy thực tập sinh quản lý chúng ta làm cái gì?” Có người hỏi một câu hỏi vô cùng sắc bén.

Vấn đề này mọi người đều không hiểu, Đường Diệc Xu cũng không giải thích rõ.

Vì vốn dĩ Bùi Khiêm cũng không định nói rõ với nàng.

Mọi người đều đang thì thầm bàn luận thì nghe tiếp Đường Diệc Xu truyền đến từ bên ngoài: “Đàn anh, người, người đến đủ rồi, ở trong phòng họp.”

Mọi người vội vàng ngồi thẳng lưng lên.

Quả nhiên chẳng mấy chốc cửa phòng họp bị đẩy ra.

Bùi Khiêm bước vào phòng họp, ngồi ở vị trí chủ trì bàn họp, mà Đường Diệc Xu ngồi vào vị trí trống bên tay trái hắn, cầm sổ chuẩn bị ghi chép.

Mọi người thấy được mặt thật của tổng giám đốc Bùi cũng có phản ứng khác nhau.

Trước đó đa số mọi người đều từng hỏi Đường Diệc Xu, biết tổng giám đốc Bùi là đàn anh khóa trên, chưa tốt nghiệp, đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, nhưng sau khi thấy người thật thì trẻ quá đến mức nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Đây hoàn toàn là người cùng tuổi!

Cùng lúc này, mọi người cảm nhận được khí chất đặc biệt trên người tổng giám đốc Bùi, dường như có sự tự tin mạnh mẽ trong từng cử chỉ, không quan tâm hết thảy, dường như nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Trên thực tế, khí chất này của Bùi Khiêm vốn đến từ hai mặt.

Đây là công ty của bản thân hắn, hắn quen thuộc nơi này còn hơn nhà mình.

Hắn không có áp lực doanh thu gì với công ty, đương nhiên sẽ ung dung trong từng hành vi cử chỉ rồi.

Nên khí chất này luôn thành công lừa được người xung quanh.

Còn có vài người trưng ra vẻ mặt sững sờ, sau đó là bừng tỉnh.

Chẳng phải đây là diễn viên trong “Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi” kia sao!

Hết chương 865.
Bình Luận (0)
Comment