Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 866 - Chương 866. Bồi Dưỡng Đội Ngũ Chính Quy Nói Gì Nghe Nấy

Chương 866. Bồi dưỡng đội ngũ chính quy nói gì nghe nấy
Chương 866. Bồi dưỡng đội ngũ chính quy nói gì nghe nấy

Tuy “Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi” là phim ngắn hơn một năm trước rồi, sau này phòng làm việc Phi Hoàng không quay tiếp nữa, độ hot cũng giảm xuống, những hình tượng tổng giám đốc Bùi đã khắc sâu vào lòng người rồi.

Lúc Bùi Khiêm tình cờ gặp bạn học trong trường, các bạn học cũng xem hắn là diễn viên trong series thôi.

Nhưng hôm nay, mấy thực tập sinh này thấy mặt thật của Bùi Khiêm, mới ý thức được người diễn tổng giám đốc Bùi trong phim ngắn chính là bản thân tổng giám đốc Bùi.

Thấy biểu cảm của mọi người, Bùi Khiêm chợt hiểu ra suy nghĩ của họ, giơ ngón tay ra dấu “suỵt”.

Sau đó hắn mỉm cười nói: “Bảo mật thân phận của ta là trách nhiệm của mỗi nhân viên Đằng Đạt, tin rằng các ngươi cũng có thể làm được nhỉ?”

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Bùi Khiêm cũng biết thân phận của mình sớm muộn gì cũng lộ, nhưng bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng che giấu một chút.

Một là người biết thân phận của hắn đều biết hắn không muốn người khác biết thân phận mình, với lại có mối quan hệ lợi ích nhất định nên đều che giấu giúp.

Ví dụ như giáo viên trong trường, Mã Dương, nhân viên Đằng Đạt.

Hai là, thân phận Bùi Khiêm là ông chủ công ty, người chế tác game, hai thân phận này đều không dễ thu hút sự tò mò.

Đa số mọi người, dù có hứng thú với người chế tác game hay ông chủ công ty nào đó, cùng lắm cũng chỉ lên mạng tra thử một chút, tra không được ảnh cũng thôi, rất ít ai đuổi cùng truy tận, muốn biết xem rốt cuộc dáng vẻ hắn thế nào.

Mà dù biết thân phận rồi cũng chẳng phải tin tức chấn động gì, không có giá trị tám chuyện.

Tóm lại đến giờ yêu cầu của Bùi Khiêm chỉ có hai: Lúc ở trường đừng bị vây xem, đừng để người tương đối thân thiết hay cha mẹ phát hiện túng quẫn của mình, nảy sinh liên tưởng không cần thiết.

Đối với hiện trạng này Bùi Khiêm vẫn rất hài lòng.

Mấy thực tập sinh này có thể giữ được bí mật rất tốt.

Dựa vào cách nói của Đường Diệc Xu, mấy người này đều cùng cấp với nàng, sinh viên nghèo đến từ các học viện, có điểm chung là họ đều được nhận trợ cấp sinh hoạt do Bùi Khiêm cung cấp cho sinh viên nghèo của trường trước đó.

Mấy sinh viên nghèo này ngoài việc không có điều kiện kinh tế ra thì ai cũng hướng nội, mối quan hệ bình thường rất đơn giản, với lại không khiến người ta chú ý.

Điều này rất bình thường, vì đối với con nhà nghèo đây là chuyện có tỷ suất lớn.

Bùi Khiêm rất hài lòng vì điều này, cảm thấy kiểu người thế này là hạt giống tốt của cẩm y vệ!

Lướt mắt qua tất cả mọi người, Bùi Khiêm nói: “Trước tiên, ta đề xuất ba yêu cầu với mọi người.”

“Thứ nhất, để bảo mật thân phận của ta, gặp trong trường thì chào hỏi là được rồi.”

“Thứ hai, gọi là đàn anh là được.”

“Thứ ba, đặt yêu cầu của ta lên trên lợi ích các bộ phận khác.”

“Có thể làm được không?”

Mọi người gật đầu, đồng thanh nói: “Có thể!”

Bùi Khiêm mỉm cười: “Tốt lắm, không có ai có vấn đề gì thì sau phải cũng phải duy trì.”

“Công việc của các ngươi rất đơn giản, là thực tập sinh vào các bộ phận công ty, cố gắng nắm rõ mô hình vận hành của các bộ phận, hiểu được hướng và quy tắc hoạt động của các bộ phận.”

“Ta sẽ gọi các ngươi định kỳ, thời gian cố định là thứ bảy, khoảng ba ba tuần một lần.”

“Trước khi họp, mỗi người đều phải tổng họp báo cáo giản lược về công việc trong khoản thời gian này của bộ phận. Có thể ta sẽ có hứng thú với công việc nào đó trong đó, nếu lúc hỏi đến ngươi, tốt nhất ngươi có thể đáp được chi tiết liên quan.”

“Mọi người phải đặc biệt chú ý, các ngươi là thực tập sinh quản lý, thân phận này hoàn toàn công khai, nhưng chuyện các ngươi báo cáo công việc cho ta và Đường Diệc Xu là bảo mật.”

“Bao gồm họp không định kỳ thứ bảy, các ngươi đừng nói với ai, kể cả người phụ trách và đồng nghiệp trong bộ phận của các ngươi.”

“Mọi người phải ký thỏa thuận thực tập và thỏa thuận bảo mật, mọi người yên tâm, bọn ta sẽ cung cấp lương thực tập cao hơn hẳn công ty khác. Đồng thời, nếu mọi người hoàn thành xuất sắc công việc, có thể ở lại Đằng Đạt làm việc sau khi tốt nghiệp.”

“Cho mọi người suy nghĩ mấy phút, tiểu Đường, ngươi lấy thỏa thuận cho mọi người xem thử.”

Đường Diệc Xu rời khỏi phòng họp, phát thỏa thuận bảo mật và thỏa thuận thực tập đã chuẩn bị sẵn trước đó cho mọi người.

Mấy phút sau, mọi người xem xong thỏa thuận bảo mật và thỏa thuận thực tập đều không có thắc mắc gì, lần lượt ký tên.

Đối với bọn họ, rõ ràng đây là cơ hội tốt bỏ qua sẽ không có nữa, có thể có được lương thực tập dày thế này, có thể vào tập đoàn thực tập hiểu hơn về mô hình vận hành doanh nghiệp, sau khi tốt nghiệp có thể có cơ hội được nhận vào Đằng Đạt mà không cần phỏng vấn, quan trọng nhất là còn có thể báo cáo trực tiếp cho tổng giám đốc Bùi trên buổi họp.

Chuyện tốt thế này biết tìm đâu ra!

Bây giờ từ chối, chắc chắn người ta sẽ tìm người khác, muốn hối hận cũng vô dụng.

Bùi Khiêm rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, không ai có vấn đề gì, điều này giúp bồi dưỡng một nhóm thuộc hạ trung thành tuyệt đối với mình.

Có bộ phận lén lút làm trò sau lưng nữa thì cũng thoát khỏi tầm mắt mình!

Lý do Bùi Khiêm chọn người trong nhóm sinh viên khóa dưới, để mấy người là gọi mình là “đàn anh” chứ không phải “tổng giám đốc Bùi”, đồng thời để họ báo cáo trực tiếp cho mình, cuối cùng để họ nhận biết tính đặc thù công việc của mình, đồng thời kéo gân mối quan hệ mấy người này với mình, để bọn họ trở thành đội ngũ chính quy nói gì nghe nấy.

Xem ra tất cả đều rất thành công.

Đợi mọi người ký thỏa thuận xong, Bùi Khiêm bắt đầu chia công việc.

“Kế tiếp sẽ chia bộ phận, các ngươi hệ thống kiến thức chuyên môn, hứng thú, sở thích và năng lực khách quan của mình một chút, cảm thấy mình hợp với bộ phận nào thì giơ tay.”

“Nếu có nhiều người giơ tay, tiểu Đường, ngươi quyết định.”

“Game Đằng Đạt.”

“Game Thương Dương.”

“Quán cà phê Internet Netfish.”

“Takeaway Netfish.”

“…”

Mỗi lần Bùi Khiêm nói đến bộ phận nào đều sẽ có người giơ tay. Lúc nhiều người muốn đến cùng một bộ phận, Đường Diệc Xu sẽ dựa vào chuyên môn của họ để chia một người đi thôi.

Hết chương 866.
Bình Luận (0)
Comment