Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87. Vậy Mà Lại Có Chế Độ Cốt Truyện?

Chương 87. Vậy mà lại có chế độ cốt truyện?
Chương 87. Vậy mà lại có chế độ cốt truyện?

Bởi vì đây là game FPS, một khẩu AK cấp bậc Bình Thường đánh đầu là một đòn mất mạng, Hoả Kì Lân đánh đầu cũng là một đòn mất mạng, không khác gì nhau!

Thực ra Hoả Kì Lân thay băng đạn nhanh hơn một chút, đổi súng nhanh hơn một chút, nhưng cũng chỉ nhanh hơn có mấy giây mà thôi.

Hoặc là lúc bắn xuyên tường, đánh vào chân, sát thương của Hoả Kì Lân sẽ cao hơn AK thông thường một chút xíu xiu.

Dưới góc nhìn của Trần Sa, trên phương diện thuộc tính thì Hoả Kì Lân quả thực có được một chút ưu thế nhỏ nhoi trước những vũ khí khác, nhưng loại ưu thế này dù là thế nào cũng không đáng phải dùng đến 888 nhân dân tệ để mua chứ?

Trần Sa cũng không biết nên định nghĩa game này thế nữa...

Ngươi nói nó có lương tâm đi? Vũ khí này dám bán đến 888, dù thế nào cũng không dính dáng gì đến lương tâm nha?

Ngươi nói nó là cái bẫy đi? Ngoài Hoả Kì Lân ra, game này chính là một game miễn phí từ đầu đến cuối, hơn nữa tốn 888 mua Hoả Kì Lân về cũng không hề tạo ra giá nghiền ép gì trên thực tế gì hết?

Trần Sa cảm thấy, nhà thiết kế tạo ra mô thức trả phí này, quả là có thể khen thưởng vì hành vi mê hoặc nhân loại, thực sự... khiến người ta hoàn toàn mò không thấy đáy nha!

Như vậy xem ra, lời Lâm Vãn nói có thể giúp đỡ tranh thủ tặng mình một khẩu Hoả Kì Lân, trên thực tế đã là khá ưu đãi rồi?

Dù sao giá thị trường của Hoả Kì Lân là 888 cơ mà...

Thế nhưng Trần Sa nhanh chóng lắc đầu, xua tan suy nghĩ buồn cười trong tâm trí.

Hoả Kì Lân 888 gì đó, má nó chỉ là một đống mã code ở trong game mà thôi, sao có thể thật sự có người bỏ tiền ra mua chứ!

Không ai bỏ tiền mua, Hoả Kì Lân không phải không đáng một đồng sao?

Ừm, chỉ cần mọi người không mua Hoả Kì Lân, thì không phải là “Pháo Đài Trên Biển” sẽ là một game rất công bằng sao...

Trần Sa thực sự không mò thấu gân mạch của game này. Hắn từng thấy loại game FPS chỉ bán doanh số, không có bất cứ dịch vụ trả phí nào như “Kế Hoạch Chống Khủng Bố”, cũng từng nhìn thấy kiểu game FPS, miễn phí nhưng lại có các mức giá mua trang bị, nạp tiền từng cấp một như “Vết Đạn”.

Chỉ chưa từng nhìn thấy kiểu game như “Pháo Đài Trên Biển”.

Lòng tò mò xui khiến Trần Sa thoát khỏi cửa hàng, tiếp tục xem xét những chế độ khác của game này.

“Chế độ đối chiến có rất nhiều cách chơi mới, chế độ u linh, chế độ sinh hoá? Hình như lúc trước chưa từng nhìn thấy.”

“Mẹ nó, còn có chế độ cốt truyện sao??”

Lúc nhìn thấy chế độ u linh, chế độ sinh hoá, Trần Sa thoáng chút kinh ngạc, nhưng cũng chưa đến mức giật mình.

Dù sao game FPS kiểu đối chiến, tạo ra một vài cách chơi mới mẻ cũng không có gì là lạ.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy chế độ cốt truyện, Trần Sa thực sự giật mình.

Bởi vì bất kể là “Kế Hoạch Chống Khủng Bố” hay là game FPS trong nước do công ty khác chế tác, đều không hề chế tác chế độ cốt truyện!

Làm cốt truyện trong game FPS là chuyện khá tốn công vô ích, trên cơ bản, công ty trong nước đều không kiểm soát được!

Một vài game lớn nước ngoài dù có cốt truyện, nhưng những game lớn đó thường phải bỏ kinh phí đầu tư rất lớn, vốn không cùng một khái niệm với những game FPS thông thường!

Phòng làm việc Thiên Hoả mài giũa “Vết Đạn” lâu như vậy, cố gắng đạt đến cực hạn trên tất cả các phương diện, nhưng vẫn không thể thêm chế độ cốt truyện vào trong đó.

Bởi vì Chu Mộ Nham cảm thấy, một là không cần thiết, hai là không có tự tin!

Đến cả “Vết Đạn” của phòng làm việc Thiên Hoả cũng không dám làm chế độ cốt truyện, vậy mà game “Pháo Đài Trên Biển” không có chút tên tuổi gì lại làm được?

Chuyện này đã khơi dậy hứng thú của Trần Sa.

Hắn không lập tức tắt trò chơi như trong tưởng tượng của bản thân, mà quyết định tiện thể chơi thử chế độ cốt truyện xem sao.

Đồng thời cũng đã chuẩn bị tốt là rất nhàm chán, như bị đút phân.

...

Tiến vào chế độ cốt truyện.

Màn hình đen.

Thời gian màn hình đen hơi lâu.

Trần Sa xém chút cho rằng game đã xảy ra bug, nhưng ngay sau đó, âm thanh truyền đến trong tai nghe của hắn.

“Đã chết rồi sao?”

“Không biết, có thể vẫn còn chút hơi tàn. Nhưng đã bị nhiễm virus G, chỉ còn con đường chết.”

“Cứ vứt lại đây đi.”

Giọng Anh thuần tuý, cũng may trên màn hình đen có dòng chữ thuyết minh.

Trong mảng đen như mực, màn hình dường như chấn động khẽ, đại diện cho việc nhân vật chính đã chìm vào trạng thái nửa hôn mê, bị vứt bỏ.

Sau đó, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Màn hình vẫn đen kịt như cũ, nhưng dường như lộ ra chút ánh sáng mơ hồ, tầm nhìn giống như người bình thường nhắm mắt vào ban ngày vậy, tia nắng xuyên qua mí mắt, mắt cảm nhận được.

Nhiều âm thanh vang lên trong tai nghe của Trần Sa hơn.

Có tiếng thở gấp nặng nề và rên rỉ nho nhỏ, hơn nửa là đến từ nhân vật chính.

Có âm thanh sột soạt, không biết là thứ gì đang bò dưới đất hoặc đang đi lại tập tễnh;

Cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ, giống như đang rồ ga một chiếc mà bô xe bị vỡ nát— đó là tiếng gầm nhẹ tiêu chuẩn của zombie, nhưng rất lâu mới có một tiếng văng vẳng truyền đến.

Ngay sau đó, hai đường cong xuất hiện trên màn hình, giữa hai đường cong xuất hiện tầm nhìn mơ hồ-- đây là hiệu quả của việc mô phỏng nhân vật chính đang cố gắng mở to hai mắt ra.

Sau vài lần chớp mắt, tầm nhìn của nhân vật chính khôi phục bình thường, Trần Sa cũng nhìn thấy rõ ràng bối cảnh game.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một cánh tay, một cánh tay trắng bệch, tay của người chết nổi cộm gân xanh!

Nhân vật chính và Trần Sa đều bị doạ cho giật bắn người.

Nhân vật chính giẫy giụa muốn bò dậy, nhưng lập tức nhìn thấy cảnh tượng còn đáng sợ hơn, nơi hắn đang nằm vốn không phải là giường mềm gì cả, mà là một đống thi thể chất cao thành núi!

Tình trạng tử vong của những thi thể này hoàn toàn khác nhau, có vài người máu thịt nhầy nhụa, thảm không gì bằng, đủ để khiến người ta nôn ra hết cơm ăn từ tối qua.

Có vài thi thể thì vẫn tương đối hoàn chỉnh, thậm chí không thể nhìn thấy rõ ràng vết thương, chỉ là da dẻ trắng nhợt, gân xanh lộ rõ;

Hết chương 87.
Bình Luận (0)
Comment