Vì theo lý thuyết, hình như giữa tất cả các bộ phận đều tồn tại khả năng liên kết!
Bùi Khiêm chỉ có thể cố gắng tưởng tượng đến tình hình tệ nhất sau khi hai bộ phận liên kết với nhau, đánh dấu bằng đường màu đỏ.
Nếu vài liên kết không rõ ràng thì không đánh dấu, vì đường nối quá nhiều rồi, cứ vẽ không lọc thế này, chỉ rối tầm nhìn của mình thôi.
Bùi Khiêm nhìn sơ đồ liên hệ các bộ phận mình mất hai tiếng để vẽ ra, không khỏi tựa vào lưng ghế, giơ tay đỡ trán.
“Sao tình hình lại phát triển thành thế này…”
“Thì ra công ty của mình bất tri bất giác đã tệ đến thế này rồi?”
“Bây giờ ta không có cách nào hiểu rõ mối liên hệ rối rắm giữa các bộ phận trực thuộc mình nữa.”
Nếu có năm ba bộ phận thì mối liên hệ giữa chúng sẽ rất đơn giản, có thể giải quyết thuận lời.
Nhưng bây giờ đã có mười mấy bộ phận rồi, ai biết hai bộ phận nào trong đây sẽ có liên kết đây?
Bùi Khiêm lại không thể yêu cầu người phụ trách bộ phận báo cáo tất cả mọi chuyện lên cho mình quyết định, như thế thì tổng giám đốc Bùi cũng không thể có thời gian nghỉ ngơi giải trí ngày thường nữa, mỗi ngày đều cắm đầu xử lý mớ công việc này.
Tình huống bây giờ, chỉ có thể là bắt lớn bỏ nhỏ, nhìn vào mấy bộ phận trọng điểm thôi.
“Nếu nhìn một cách lạc quan một chút, tình huống thực tế vẫn ổn, chu kỳ trước đã lỗ rồi, ta đã dần tìm được cánh cửa lỗ tiền rồi, sau này sẽ ngày càng thuận lợi hơn.”
“Hôm qua các nhân viên quản lý bồi dưỡng đã vào các bộ phận rồi, thứ sáu tuần sau sẽ tập họp bọn họ, tiến hành điều tra toàn diện tình hình các bộ phận.”
“Dùng các nhân viên quản lý bồi dưỡng làm tình báo ở các bộ phận, hoàn thiện sơ đồ này hơn, chí ít có thể hoàn thành sơ bộ hiểu biết và dự cáo về tất cả các bộ phận, có thể khống chế nguy cơ tốt hơn so với trước…”
“Nội dung trên sơ đồ này quá nhiều, vội cũng vô dụng, từ từ rồi hoàn thiện.”
Bùi Khiêm cẩn thận lưu lại sơ đồ này, để bản thân có thể kiểm tra bất kỳ lúc nào, suy nghĩ, dự phòng khả năng xuất hiện nguy hiểm.
Hắn không khỏi cảm thán, hình như tạo lỗ ngày càng trở thành một việc làm kỹ thuật…
Vừa tắt bản đồ tư duy, chuẩn bị nghỉ ngơi xem phim, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Sau khi được phép vào, Lâm Xán Vinh cẩn thận đẩy cửa vào.
Bùi Khiêm hơi ngạc nhiên.
Sao đầu bếp Lâm lại đến?
Lâm Xán Vinh là cửa hàng trưởng của bếp tư nhân Minh Vân, dù trước đó làm việc ở quán cà phê Internet Netfish, hay sau này được điều đến bếp tư nhân Minh Vân, đều làm việc tại cương vị của mình, chưa từng đến trụ sở chính của Đằng Đạt.
Lúc có chuyện muốn báo cáo với tổng giám đốc Bùi, cơ bản toàn gọi điện, hoặc đợi tổng giám đốc Bùi đến bếp tư nhân Minh Vân ăn cơm mới báo cáo.
Hôm nay sao vậy, sao lại đến văn phòng?
“Bên bếp tư nhân Minh Vân có chuyện gì à?” Bùi Khiêm không khỏi hơi mong chờ.
Đa số bộ phận có thể kiếm được tiền đến báo cáo công việc, Bùi Khiêm đều kháng cự.
Vì chắc hẳn mấy bộ phận này đều đến hỏi tổng giám đốc Bùi tiêu tiền kiểu gì, vô cùng phiền phức.
Nhưng bếp tư nhân Minh Vân thì khác.
Vì đến giờ bếp tư nhân Minh Vân đã không còn chỗ tiến bước nữa rồi!
Mỗi ngày đều chật kín, chỗ đã được đặt trước đến tháng sau, tuy mỗi tháng đều lãi tiền, nhưng chỗ ngồi vẫn nhiều như vậy, thu nhập đã cố định rồi, không có khả năng thăng tiến nữa.
Nên Bùi Khiêm mới cảm thấy, lần này cửa hàng trưởng Lâm là vì bếp tư nhân Minh Vân xuất hiện vấn đề gì đó, năng lực lợi không ổn rồi sao?
Thật sự khiến người ta mong đợi!
Lâm Xán Vinh hơi xoắn xuýt, hơi chần chừ mới mở miệng nói: “Tổng giám đốc Bùi, hình như ngươi đã tách Takeaway Netfish độc lập rồi, khuyến khích mở chi nhánh, mở rộng quy mô, hay thành lập ‘phòng thực nghiệm mỹ thực’ chuyên môn, nghiên cứu món ăn mới?”
Chuyện của Takeaway Netfish đã sắp xếp hai tuần trước, Bùi Khiêm cân nhắc để Takeaway Netfish có thể mở thêm, lỗ thêm, nên khuyến khích mở rộng Takeaway Netfish.
Hai tuần trôi qua, nên cũng đã tiến hành trong bừng bừng khí thế.
Trước đó Lâm Xán Vinh đã từng làm người phụ trách của Takeaway Netfish, là cấp trên cũ của Nhuế Vũ Thần, đương nhiên tình hình của Takeaway Netfish không giấu được hắn.
Nhưng… bây giờ Lâm Xán Vinh quản lý bếp tư nhân Minh Vân, đặc biệt đến đây một chuyến vì chuyện của Takeaway Netfish, lại là ý này?
Bùi Khiêm hơi nghi hoặc, gật đầu: “Có nên không?”
Hình như trong biểu cảm của Lâm Xán Vinh loáng thoáng vài cảm xúc nhỏ nhặt: “Tổng giám đốc Bùi, cái này không công bằng!”
“Ta không biết, Takeaway Netfish là bố cục rất quan trọng trong sản nghiệp của tập đoàn, lỗ tạm thời là để chiếm lĩnh thị trường, bồi dưỡng thói quen tiêu tiền của khách hàng, để có lợi nhuận lớn hơn… đối với việc mở rộng quy mô của Takeaway Netfish lần này, ta cũng không có ý kiến, nhưng…”
Lâm Xán Vinh nói một nửa thì dừng, khóe miệng Bùi Khiêm hơi giật giật.
Gì mà lỗ tạm thời để chiếm lĩnh thị trường, bồi dưỡng thói quen tiêu tiền của khách hàng, là để thu lợi nhuận lớn hơn!
Ngươi đừng lý giải quá mức như vậy!
Lâm Xán Vinh nói tiếp: “Nhưng bếp tư nhân Minh Vân cũng quan trọng như nhau! Vì sao Takeaway Netfish vẫn luôn lỗ, đều mở nhiều chi nhánh nhanh như thế, mà bếp tư nhân Minh Vân vẫn luôn lời, chỗ ngồi không đáp ứng đủ nhu cầu lại không có kế hoạch mở chi nhánh?”
“Chất lượng của quán ăn gia đình Mính Phủ không bằng bếp tư nhân Minh Vân, nhưng bây giờ cũng lãi không ít, có thể thấy rõ nhu cầu tiêu tiền của khách hàng phân khúc cao cấp chưa được thỏa mãn hoàn toàn, bên trong vẫn còn khoảng trống để kiếm lời!”
“Vả lại ta nghĩ, bếp tư nhân Minh Vân cũng nên thành lập phòng thực nghiệm mỹ thực!”
“Takeaway Netfish phải suy nghĩ làm sau để thỏa mãn khẩu vị mọi người tốt hơn, nhưng bếp tư nhân Minh Vân cũng phải suy nghĩ làm thế nào để thỏa mãn khẩu vị của khách hàng phân khúc cao cấp chứ!”
“Nên… lần này ta đến đây có hai mong muốn.”
“Thứ nhất, mượn thương hiệu tốt của ‘quán ăn vô danh’, đảm bảo chất lượng, sắp xếp kế hoạch chọn địa điểm mở thêm một chi nhánh.”