Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 871 - Chương 871. Tiêu Chuẩn Nhân Viên Tốt Giảm Rồi (2)

Chương 871. Tiêu chuẩn nhân viên tốt giảm rồi (2)
Chương 871. Tiêu chuẩn nhân viên tốt giảm rồi (2)

Ngươi nói ngắt quãng thế làm gì hả?

Có chuyện gì có thể nói trong một lần không!

Hai tin xấu ngươi còn chia ra nói, ý là cho ta bình tĩnh lại à?

Bùi Khiêm rất muốn nói không, nhưng đối với yêu cầu này của Tiêu Bằng, Bùi Khiêm thật sự không tìm được lý do thích hợp để từ chối.

Mấy quán cà phê Internet Netfish ở thành phố Kinh Châu, thành phố Lâm Thành đều hot rồi, chật kín người, sao lại không mở thêm chi nhánh? Không hiểu nổi.

Miễn cưỡng kéo dài, chắc chắn nhân viên của mấy quán cà phê Internet Netfish này sẽ nghi ngờ.

Nhưng vấn đề ở chỗ, đây là mô hình thành công đã được kiểm chứng hai lần, mở thêm chi nhanh chắc chắn lãi tiếp.

Chẳng phải tự tạo gánh nặng cho mình sao?

Lần trước Bùi Khiêm không tin tà, cảm thấy quán cà phê Internet Netfish hot ở Kinh Châu là ngoài ý muốn, quyết định đến một nơi nghèo hơn là Lâm Thành mở chi nhánh thử, kết quả không cẩn thận làm thành “tiến quân vào thị trường thấp hơn”.

Nếu không thì đến Ma Đô, Đế Đô thử?

Tuyệt đối không được!

Vốn dĩ định vị của quán cà phê Internet Netfish là quán cà phê Internet cao cấp, mà mức tiêu tiền ở mấy đô thị loại một, siêu đô thị tương đối cao, mở ở đó thì chẳng phải tự dâng đầu mình sao?

Mấy cái này đều không được, thế thì chỉ còn cách cuối cùng.

Bùi Khiêm suy nghĩ chốc lát, hơi bất đắc dĩ, nói: “Mở đi. Địa chỉ thì tự ngươi chọn, nhưng chỉ có thể mở ở Kinh Châu và ở nơi có mức phát triển kinh tế thấp hơn Kinh Châu thôi.”

“Với lại, lần này phải làm mô hình quán cà phê Internet Netfish 3.0. Chỗ ngồi ít hơn, không gian lớn hơn, giá đắt hơn, không gian tốt hơn.”

Bùi Khiêm suy nghĩ, chắc chắn làm quán cà phê Internet bình dân không được rồi, hệ thống giới hạn giá, quán cà phê Internet bình dân mà thêm thương hiệu Netfish thì chẳng phải được cất cánh ngay sao?

Chỉ có thể vật lộn ở thị trường cao cấp thôi.

Dù sao vẫn luôn nghĩ cách tăng giá, có một ngày nào đó mức tiêu tiền của khách hàng sẽ không đuổi kịp nhỉ? Trên thế giới này cũng không thể có nhiều người giàu đến thế.

“Vâng.” Tiêu Bằng không hỏi nhiều, tổng giám đốc Bùi đã đưa ra chỉ thị, thế thì cứ tuân theo, thành thật mà làm, không cần hỏi nhiều.

Đây là thái độ mỗi nhân viên Đằng Đạt phải có.

Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, lại nói: “Lỡ đâu cửa hàng này lời nữa…”

“Thế thì tiêu hết số tiền kiếm được theo các bản thân nghĩ. Mở chi nhánh, tu sửa, mua máy tính, tóm lại, tiêu hết, không chừa một đồng!”

Bùi Khiêm cảm thấy mình phải chuẩn bị sẵn sàng.

Lỡ đâu quán cà phê Internet Netfish lãi nữa thì sao đây?

Thế thì bỏ chiến lược đi.

Để Tiêu Bằng có tiền đi mở chi nhánh, tóm lại không cần biết ngươi mở bao nhiêu chi nhánh, mua bao nhiêu máy tính, tuyển bao nhiêu nhân viên, chỉ cần trên tài khoản không có tiền, đừng mang phiền phức đến cho ta nữa là được.

Định nghĩ của tổng giám đốc Bùi đối với nhân viên tốt bây giờ đã bắt đầu sụp đổ.

Trước đó tổng giám đốc Bùi cho rằng chỉ có nhân viên có thể khiến ta lỗ tiền mới là nhân viên tốt.

Nhưng bây giờ lại phát hiện, hình như tiêu chuẩn này cao quá, không ai có thể đạt được.

Thế thì chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn thôi.

Bây giờ tổng giám đốc Bùi đã đổi định nghĩa nhân viên tốt thành: Chỉ cần tiêu hết tiền kiếm được, không ảnh hưởng đến kết toán, đó là nhân viên tốt!

Về việc làm gì để tiêu hết số tiền này…

Thích làm gì làm.

Tiêu Bằng gật đầu thật mạnh: “Vâng, tổng giám đốc Bùi! Nhất định ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!”

Thứ ba, ngày 26 tháng 4.

Trong văn phòng, Bùi Khiêm đang thử tạo một bản đồ tư duy đơn giản trên máy tính.

Nội dung của bản đồ tư duy rất đơn giản, chính là các bộ phận của Đằng Đạt có khả năng sinh lời, và một vài bộ phận phụ trợ, mang tính sự vụ.

Mối quan hệ của mấy bộ phận này vô cùng phức tạp, tính chất cũng khác nhau.

Có cái kiếm nhiều tiền, có cái kiếm ít tiền, có cái không kiếm được tiền.

Quan hệ cấp trên cấp dưới hoặc liên kết có, có những bộ phận không có liên hệ mật thiết lắm.

Mối quan hệ giữa bộ phận có lời và bộ phận mang tính sự vụ cũng không tương đồng.

Bản đồ tư duy, nói bình thường chính là viết các tin tức quan trọng trong từng khung nhỏ, sau đó dùng các đường thẳng nối các tin tức quan trọng này lại, tạo thành mối quan hệ giữa chúng.

Bùi Khiêm quyết định dùng màu khác nhau và các đường khác nhau để thể hiện trạng thái của các bộ phận, quan hệ giữa các bộ phận.

Bộ phận có khung màu đỏ thể hiện cho bộ phận đã sinh lời.

Bộ phận có khung xanh thể hiện bộ phận có tình hình tương đối lạc quan, tương lai sẽ sinh lời.

Đường nối màu đen thể hiện hai bộ phận đã có liên hệ, ví dụ như bây giờ  Takeaway Netfish cung cấp đồ ăn healthy cho phòng tập thể hình, rồi ví dụ như lắp ráp ROF và Logistics Nghịch Phong vốn là trạng thái dính liền.

Cái khác là đường màu đỏ, thể hiện giữa hai bộ phận chưa có liên kết, nhưng có khả năng có.

Cách nghĩ của Bùi Khiêm rất đơn giản, sắp xếp suy nghĩ bản thân thông qua bản đồ tư duy, đồng thời dự đoán các bộ phận có khả năng có liên kết.

Nhưng sau bước đầu chỉnh sửa, chẳng mấy chốc Bùi Khiêm đã phát hiện ra, hình như tình hình không lạc quan lắm.

Xem xét từ tình hình trên hình, đâu đâu cũng một màu đỏ, chỉ có Takeaway Netfish, Logistics Nghịch Phong, website tpdb và vài bộ phận vẫn duy trì vài màu xanh chưa lời.

Với lại, lượng công việc nhiều hơn bản thân tưởng tượng nhiều!

Các đường xanh phức tạp, sau khi phân chia sẽ phát hiện, mối liên hệ giữa các bộ phận phức tạp hơn trong tưởng tượng của mình trước đó nhiều.

Huống chi còn có kiểu bug như khoa học kỹ thuật OTTO, hình như có liên quan đến hầu hết các bộ phận…

Đường màu đen chi chít, thể hiện mối quan hệ giữa các bộ phận đã xảy ra, không thể cứu vãn, khiến hình ảnh gần như trở thành một tấm lưới, phối với chữ nhỏ chú giải, trông vô cùng nhức đầu.

Bùi Khiêm thử cố vẽ đường màu đỏ giữa bộ phận liên quan không nhiều, dự đoán vài quan hệ đặc biệt có thể tồn tại giữa chúng, nhưng sau khi vẽ mấy đường là sụp đổ đến nơi.

Hết chương 871.
Bình Luận (0)
Comment