Mà nếu GOG quá hot, có thể sẽ khiến Bùi Khiêm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiếm tiền, hoàn toàn mất đi tính khả thi từ góc độ suy nghĩ dài hạn, rất không có lợi.
Cuối cùng, hạ gục IOI, Lâm Vãn phải làm sao đây...
Lần này Lâm Vãn là người chịu trách nhiệm vận hành server trong nước của IOI, nếu như nỗ lực hết mình mà cuối cùng vẫn thất bại, nàng chắc chắn sẽ cho rằng trình độ của mình còn rất kém, nhất định phải ở lại Đằng Đạt để tiếp tục học hỏi, quyết tâm không quay về.
Đến lúc đó, có quỷ mới biết chị gái, anh trai và ông của nàng vì để “ủng hộ hết mình” sự nghiệp của nàng mà có thể làm ra những chuyện khủng khiếp gì…
Vì vậy, Bùi Khiêm cân nhắc một chút, cảm thấy không nên bị dụ dỗ bởi mồi nhử của tổ dự án GOG để thu hút người chơi, phải giữ vững bình tĩnh, suy xét toàn diện lâu dài, suy nghĩ cặn kẽ rồi mới đưa ra quyết định.
Suy nghĩ trong một tuần rồi nói sau.
Cho dù muốn chuyển, cũng không mặt dày vô sỉ cướp hết phúc lợi của người chơi được, chuyển một hai cái để bổ sung thu nhập của bản thân là được rồi.
“Ta chỉ chuyển một cái, chỉ một cái mà thôi, chắc là sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đối với đại cuộc đi?”
......
......
Thứ năm, ngày 28 tháng 4.
Quán cà phê gần trường Đại học Hán Đông.
Bài giảng đầu tiên của Hà An đối với “Mã Dương” chính thức bắt đầu.
Bùi Khiêm liếc nhìn thời gian, hiện tại đã là 1 giờ chiều, giảng bài cộng với thời gian nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm, kéo dài đến 5 giờ chiều, tổng cộng 4 tiếng đồng hồ.
Dù sao giá của một tiết cũng là hai trăm nghìn, Hà An có lẽ cũng nghĩ rằng không nên quá ngắn.
Hà An cầm hai bản tài liệu photo trên tay, đưa cho Bùi Khiêm một bản.
Bùi Khiêm nhận lấy, lật xem một lượt, phát hiện tổng giám đốc Hà thực sự đã nghiêm túc chuẩn bị bài học, sắp xếp tất cả những điều bản thân muốn giảng dạy thành tài liệu, photo chúng ra.
Có thể thấy, đại thần vẫn là đại thần, đã xác định đến giảng dạy liền nghiêm túc chuẩn bị, hoàn toàn không có ý nghĩ “lừa bịp một chút lấy tiền rồi bỏ chạy”.
Bùi Khiêm tất nhiên rất vui.
Bởi vì hệ thống cuối cùng sẽ dựa trên sự tiến bộ trong quá trình học tập của Bùi Khiêm, đánh giá xem hắn có “học tập thành tài” hay không, đạt được mục tiêu mới có phần thưởng.
Hà An càng dạy nghiêm túc thì khả năng Bùi Khiêm vượt qua bài kiểm tra cuối cùng của hệ thống càng cao.
Nhưng mà Bùi Khiêm vui vẻ chưa đến hai phút, biểu cảm đã dần dần cứng đờ.
Bởi vì hắn nhìn thấy tiêu đề của tài liệu giảng dạy này.
“Giảng giải các trường hợp thành công bài 1: Phương pháp tiếp thị của Game Đằng Đạt!”
Khóe miệng Bùi Khiêm khẽ co giật.
Xong rồi, dự cảm chẳng lành trước đó đã thành sự thật!
Tuần trước, Hà An đã đưa cho Bùi Khiêm một vài câu hỏi trắc nghiệm, tất cả đều liên quan đến Game Đằng Đạt.
Khi đó Bùi Khiêm không để ý lắm, tưởng rằng đề thi nhất định sẽ khác với tài liệu giảng dạy chính quy theo ý kiến chủ quan.
Dù sao thì Hà An có rất nhiều dự án thành công như vậy, cho dù muốn giảng, thì cũng sẽ nói về kinh nghiệm của những dự án thành công của chính mình đi?
Nhưng tiêu đề của tài liệu giảng dạy này là cái quỷ gì vậy!
Giảng về Game Đằng Đạt?
Ta bỏ ra hai trăm nghìn cho một tiết học chỉ để học phương pháp tiếp thị của chính mình?
Huống chi ta moẹ nó hoàn toàn không có bất kỳ phương pháp tiếp thị nào cả!
Bùi Khiêm có chút ngượng ngùng: “Thầy Hà, chúng ta học cái này sao?”
“Ừ?” Hà An giống như không ngờ đến “Mã Dương” lại hỏi vấn đề này, “Học cái này có vấn đề gì sao?”
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng: “Thầy Hà, ngươi có dự án nào thất bại không, có thể chia sẻ một chút về kinh nghiệm thất bại không? Tục ngữ nói, thất bại là mẹ thành công, ta muốn học hỏi kiến thức từ mẹ.”
Hà An cười haha: “Tổng giám đốc Mã, ngươi là một điển hình cho tư tưởng tay ngang.”
Bùi Khiêm: “...”
Hà An giải thích: “Ta quả thực đã đi qua một số con đường quanh co, nhưng mà cái gọi là ‘thất bại là mẹ thành công’, có nghĩa là ngươi tìm ra con đường chính xác sau khi đi sai đường. Nếu con đường chính xác ở ngay trước mặt ngươi, ngươi cần gì phải cố ý đi con đường vòng?”
“Ngươi là đang đổi nhân thành quả. Ngươi cảm thấy rất nhiều người thành công vì họ rút ra được bài học kinh nghiệm từ những thất bại của mình, nhưng thật ra, đó chỉ là vì họ đã tìm ra được con đường chính xác mà thôi.”
“Tổng giám đốc Mã, đừng cố hết sức tìm hiểu những ‘bài học kinh nghiệm’ đó nữa.”
“Bởi vì ngươi không biết những trường hợp thất bại, ngươi sẽ không suy nghĩ về hướng đó; nhưng sau khi biết quá nhiều trường hợp thất bại, chúng trái lại sẽ cản trở suy nghĩ của ngươi, làm lung lay lòng quyết tâm của ngươi.”
Bùi Khiêm: “...”
Cản trở suy nghĩ, lay động thức tỉnh?
Ngươi vừa nói như vậy, ta càng muốn học thì phải làm thế nào đây...
Bùi Khiêm vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tổng giám đốc Hà, vậy thì cũng không cần phải học hỏi từ trường hợp của Đằng Đạt chứ?”
Hà An khẽ mỉm cười: “Muốn học tất nhiên phải học những lí tưởng thiết kế mới nhất, tối tân nhất, nào có học đạo lý lí tưởng lỗi thời chứ? Huống chi ngươi vốn là nhân viên của Đằng Đạt, học hỏi lí tưởng thiết kế của Đằng Đạt chắc hẳn nên dễ hiểu và nắm chắc hơn.”
Bùi Khiêm: “Nhưng là...”
Sắc mặt Hạ An trầm xuống: “Tổng giám đốc Mã, đừng mơ mộng hão huyền! Nếu ngươi đã mời ta đến dạy học, vậy thì ngươi phải nghiêm túc học tập nội dung ta giảng, nếu không thì ngươi tìm ai đó có trình độ tốt hơn ta đi!”
Bùi Khiêm không nói nên lời.
Có vẻ như vị tổng giám đốc Hà này quyết tâm giảng về Đằng Đạt rồi.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, người ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để sắp xếp tài liệu dạy học cho buổi học đầu tiên, nhưng mình lại không muốn học, người ta còn không nổi đoá được sao?
Bỏ đi, cho bậc tiền bối thể diện vậy, nói không chừng trong đây có kiến thức có thể dùng được thì sao.
Vả lại, đây mới là tiết học đầu tiên, lần sau chắc hẳn sẽ có những nội dung khác nữa… nhỉ?