Bùi Khiêm gật đầu: “Vâng, thầy Hà, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Sắc mặt Hà An dịu lại: “Đúng vậy, đây mới là thái độ của một người ham học nên có.”
“Nội dung bài giảng hôm nay là cơ sở khái niệm lý luận thiết kế game trên thực thế.”
“Cơ sở khái niệm này chính là ‘phối hợp’!”
“Phối hợp là nhằm vào những nhóm game khác biệt, chọn những ý tưởng và loại hình thiết kế độc đáo, tạo ra những chiến lược marketing có một không hai.”
“Tóm lại là các khâu liên quan tới game đều phải cân xứng nhau.”
“Nếu bất cứ chỗ nào đó không khớp thì đều có thể sẽ tạo ra một game bom xịt, không qua loa được.”
Bùi Khiêm: “?”
Bất cứ một mắt xích nào sai cũng có thể thất bại?
Vậy tại sao tất cả game của ta đều bùng nổ?
Ý là ta vừa hay tránh được tất cả những đáp án đúng?
Khóe miệng Bùi Khiêm có rúm lại, hắn cứ cảm thấy vị thầy Hà này đang hành xác mình.
Hà An hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ nét mặt dị thường nào của “Mã Dương”, tiếp tục nói: “Trên phương diện này, game của Đằng Đạt có thể coi là một trường hợp điển hình trong sách giáo khoa.”
“Con Đường Sa Mạc Cô Độc là một game chi phí thấp, dùng sự chửi bới của người chơi làm phương thức tuyên truyền.”
“Người Chế Tác Trò Chơi là một ‘meta-game’, dùng nghệ thuật trình diễn quy mô lớn làm phương thức tuyên truyền.”
“Be Quiet là một game có quy tắc phức tạp, cần có sự kiên nhẫn. Nhiều người chơi game ARG cùng tuyên truyền, đồng thời lại làm tốt việc sàng lọc người chơi, giữ gìn được hiệu quả bối cảnh game…”
Hà An đã chuẩn bị tốt tài liệu học, nội dung vô cùng phong phú.
Trong khi giảng về mấy game này hắn cũng căn cứ vào tài liệu dạy học bắt đầu giải thích, phân tích chi tiết về bản chất của game. Hơn nữa, giảng về các phương thức tuyên truyền, làm thế nào để từng bước tạo thành một kênh truyền bá, cuối cùng làm cho toàn bộ nhiệt liệt hưởng ứng.
Bùi Khiêm bị ép buộc nhớ lại từng thất bại một lần nữa.
Xát muối vào miệng vết thương…
Không còn cách nào khác, đây mới chính xác là một kèm một. Nếu như đang là buổi học bình thường thì có ngủ gật hay là chơi điện thoại cũng chưa chắc sẽ có người để ý. Nhưng hiện tại hai người mặt đối mặt, hơi chút thất thần tổng giám đốc Hà lập tức có thể nhìn ra.
Đến lúc đó tổng giám đốc Hà tức giận một hai đòi đi thì phải làm sao?
Bùi Khiêm chỉ có thể nghiêm túc nghe bài giảng này, coi như là nhìn sai đề mục.
Nói gần hai tiếng mới xong những trường hợp này. Hà An nói từ loại hình game, tới mục tiêu, đặc điểm cách chơi, phương thức tuyên truyền và những phương diện khác. Cái này đối với Bùi Khiêm như là đang tiến hành phân tích toàn bộ những thất bại khi xưa của hắn, đồng thời cũng là sự hành xác đối với Bùi Khiêm.
Mắt thấy tổng giám đốc Bùi đang dừng lại uống cà phê, nội dung chỗ này hình như đã qua được một lúc, Bùi Khiêm vội vàng dành thời gian đưa ra câu hỏi của mình.
“Thầy Hà, nếu như dựa vào nội dung vừa rồi, vậy ta có thể cho rằng chỉ cần tạo thành ‘sai lầm’ trong tuyên truyền thì hạng mục đó nhất định sẽ thất bại hay không?”
Hà An đặt cà phê xuống, gật đầu: “Mọi thứ cũng không thể chắc chắn, nhưng có thể nói xác suất thất bại là rất lớn.”
“Đạo lý này cũng giống với với rất nhiều hàng hóa tuyên truyền sai lệch bị người ta phỉ nhổ.”
“Nhưng bởi vì hiện nay thị trường game trong nước ta vẫn còn đang non trẻ, nên với một số đối tượng làm ẩu, buôn bán game nạp tiền mà nói, trước mắt bọn họ điều quan trọng nhất là nghĩ cách để lừa gạt người chơi. Cho nên bọn hắn tuyên truyền sai lệch nhưng ngược lại đã giúp game thu được tiền. Bởi vì lừa được người tham gia game, dù chỉ một phần nhỏ còn ở lại, chỉ cần bọn họ có năng lực nạp tiền mạnh, đó vẫn chính là có lời.”
“Nhưng mà đối với những game độc lập có tính chất phải thắng mà nói, tuyên truyền sai sự thật là một bãi mìn, đụng phải không chết thì cũng tàn phế.”
Hai mắt Bùi Khiêm tỏa sáng.
Không chết cũng tàn phế?
Tổng giám đốc Hà là người dùng từ vô cùng cẩn thận, hắn dùng mấy chữ này để diễn tả đủ để chứng minh hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Bùi Khiêm không khỏi mừng thầm trong lòng.
Vẫn có thu hoạch.
Bây giờ Phấn Đấu đang trong giai đoạn nghiên cứu phát minh, nếu như ta có thể sử dụng những kiến thức học được trong lớp này vậy có thể hoàn thành một tựa game lỗ chổng vó như tâm nguyện?
……
Năm giờ chiều.
Hà An gấp lại giáo án: “Tốt lắm, buổi học hôm nay những gì cần giảng ta đã giảng xong.”
“Còn tài liệu kia ngươi cứ giữ lại cho mình đi, mang về nhà ôn tập những trường hợp thành công này, dần dần trình độ của ngươi sẽ tăng lên.”
“Đây hình như là ‘ôn cái cũ để hiểu cái mới’”
Bùi Khiêm: “...”
Còn phải ôn tập lại, để gợi lên những ký ức lúc mình bị đâm vào lưng?
Đây thật sự là quá tàn nhẫn!
Quên đi, coi như là giáo viên để lại một bài tập ‘định kỳ đọc về đề bài sai’.
Thấy Hà An thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị đi, Bùi Khiêm vội vàng hỏi: “thầy Hà, ta còn một vấn đề nữa.”
“Ngài nói khóa học này nói về mấy trường hợp game của Đằng Đạt, vậy khóa học tiếp theo sẽ không…”
Hà An sầm mặt lại: “Tổng giám đốc Mã, thái độ học của ngươi rất tốt nhưng tâm tư kén cá chọn canh này của ngươi rất không được! Ngươi phải tin rằng ta sẽ căn cứ vào trình độ học và đặc điểm của ngươi để lựa chọn phương thức dạy học phù hợp nhất. Còn cụ thể là dạy cái gì thì đến lúc đó ngươi sẽ biết, không nên hỏi nhiều.”
Bùi Khiêm: “... Được.”
Sau khi tiễn Hà An đi xong Bùi Khiêm không khỏi buồn rầu.
Tất cả chương trình học sau này không phải sẽ toàn giảng về những cơ sở, nguyên lý thiết kế game của Đằng Đạt đó chứ?
Nếu vậy thì quá khó đỡ!
Tuy nói có thể làm ngược lại với nội dung giảng dạy để tiếp thu một chút kinh nghiệm nhưng như vậy vẫn là đi lòng vòng gián tiếp.
Tại sao ngay từ đầu không giảng về những kinh nghiệm thất bại?
Bùi Khiêm vẫn muốn nghe Hà An nói một chút về kinh nghiệm thất bại, nhưng Hà An lại cho rằng những kinh nghiệm thất bại này chẳng có ích gì với hắn nên nhất quyết không giảng.