Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 907 - Chương 907. Máy Tranh Luận Tự Động, Sản Xuất Hàng Loạt! (2)

Chương 907. Máy tranh luận tự động, sản xuất hàng loạt! (2)
Chương 907. Máy tranh luận tự động, sản xuất hàng loạt! (2)

“Chỉ cần bất kỳ lúc nào ngươi muốn bắt đầu tranh luận, thánh tranh luận trong chiếc hộp sẽ lập tức nâng lên, có thể không ăn không ngủ đẩy ngươi xuống!”

“Điều này giải quyết hiệu quả vấn đề nhức nhối khi ngươi tranh luận với một kẻ trên mạng, nhưng bên kia lại bỏ cuộc giữa chừng!”

“Cho dù ngươi muốn nhấc bao lâu, chiếc máy này sẽ luôn đồng hành cùng ngươi nâng lên hạ xuống, ngươi sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán!”

“Còn nữa, anh Khiêm, hãy nhìn vào phía dưới của mặt trước hộp. Có một bộ đếm tự động với cấu trúc hoàn toàn là máy móc. Nó sẽ đếm số lần nâng thanh liên tiếp của bạn và hiển thị bằng những con số ngắn gọn nhất. Khi dừng lại, con số sẽ biến mất.”

Mã Dương vô cùng phấn khích: “Thấy sao anh Khiêm, chơi rất vui đúng không? Có thể chơi liên tục ba ngày ba đêm luôn đúng không? Vừa nẫy ta đã nâng được với số hơn ba trăm rồi!”

Bùi Khiêm nhìn đi nhìn lại vẻ mặt tự tin của Trương Vọng, vẻ mặt đầy mong chờ của Mã Dương, cộng thêm vẻ mặt tối sầm của Hạ Đắc Thắng.

Rõ ràng, Hạ Đắc Thắng rất bi quan về dự án này.

Bùi Khiêm suy nghĩ một hồi, hỏi: “Một chiếc máy tranh luận tự động, chi phí bao nhiêu, giá tiêu thụ là bao nhiêu?”

Trương Vọng đáp: “Chi phí nằm trong khoảng 200 đồng, ta dự định bán với giá khoảng 260 đồng. Tổng giám đốc Bùi, ta chỉ cần 2 triệu, sản xuất 10 ngàn chiếc.”

Bùi Khiêm lắc đầu: “Vậy không được, nâng chi phí lên 400 đồng cho ta, bán 488.”

“Ta cho ngươi 8 triệu, lập tức sản xuất hàng loạt!”

Trương Vọng hơi sửng sốt: “Tổng giám Bùi, giá chi phí 400 tệ không cần thiết, hơn nữa chi phí này cũng rất khó tăng lên...”

Bùi Khiêm nhíu mày: “Không tăng lên được? Tại sao lại có thể không tăng lên được?”

“Làm cái hộp lớn hơn, tìm một nghệ nhân nổi tiếng thiết kế hình dáng, khảm viền vàng, rồi đánh bóng chất liệu kết cấu...”

“Khi làm bốt điện thoại công cộng không phải ngươi sẵn lòng chi tiền sao? Tại sao càng ngày càng thụt lùi vậy?”

Trương Vọng bị tổng giám Bùi chỉ trích thì cảm thấy rất xấu hổ: “Vâng tổng giám Bùi, vậy ta sẽ làm theo lời ngươi nói.”

Biểu cảm của Hạ Đắc Thắng trở nên vô cùng đặc sắc.    

Hắn vốn tưởng rằng tổng giám Bùi sẽ không coi trọng hạng mục này, nhưng mà tổng giám Bùi không chỉ tăng số tiền đầu tư lên gấp bốn lần mà còn bán thứ này với mức giá từ 260, tăng số tiền muốn đầu tư lên gấp bốn lần, còn tăng giá của thứ này từ 260 đến 488!

Từ bất kỳ góc độ nào mà nói thì thứ này căn bản không đáng giá như vậy!    

Hạ Đắc Thắng cảm thấy, thứ này nhiều lắm cũng xem như là đồ chơi nhàm chán, nếu bán bốn, năm mươi tệ, nói không chừng còn có người mua về nhà chơi.    

Nhưng bán 488...

Ai sẽ mua nó chứ?    

Tuy rằng đồ chơi này có tạo hình độc đáo, nhưng cũng không đến mức đặc biệt đẹp mắt, càng không thú vị, ngoại trừ loại người có suy nghĩ kỳ quái như giám đốc Mã thì chắc cũng không có ai rảnh rỗi không có việc gì làm nên tranh luận với nó mấy tiếng đồng hồ đâu nhỉ?

Cho dù trên thế giới này có một vài người có tiền rảnh rỗi thì cũng không có khả năng sẽ bán được hai mươi nghìn chiếc!

Nếu sau khi bắt đầu sản xuất hàng loạt rồi không bán được hàng, tất cả đều tồn đọng trong kho hàng, vậy đây không phải là lỗ thuần túy sao?   

Hạ Đắc Thắng vốn muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại, nếu tổng giám Bùi đã mở miệng, vậy nhất định là có biện pháp.    

Cho nên, vẫn là đừng lắm lời, tập trung nhìn và học tập.

Bùi Khiêm vỗ vai Trương Vọng với vẻ mặt ngưỡng mộ không nói nên lời.

Thật tuyệt vời! 

Có vẻ như bốt điện thoại công cộng trước đây chỉ là hiểu lầm, nhưng nhà phát minh tài ba Trương Vọng này vẫn rất đáng tin cậy!

Nếu như có thêm mười phát minh không bán được hàng như thế này, thì tổng giám đốc Bùi có thể dễ dàng lỗ tám mươi triệu, hơn nữa còn chiếm dụng diện tích nhà kho, quả thực là quá thoải mái!

......    

......    

Thứ sáu, ngày 13 tháng 5.    

Bộ phận Game Đằng Đạt.    

Hồ Hiển Bân ngửa đầu uống hết cà phê trong cốc, tiếp tục vùi đầu vào công việc.    

Hiện tại bộ phận Game Đằng Đạt chia làm hai đội, Hồ Hiển Bân lãnh đạo một nhóm người nghiên cứu và phát triển “Phấn Đấu”, trong khi Mẫn Tĩnh Siêu lãnh đạo một nhóm người khác vận hành GOG đấu trí đấu dũng với IOI.    

Khung cảnh ở cả hai bên đã tạo ra sự khác biệt rõ ràng.    

Bên phía Mẫn Tĩnh Siêu mỗi ngày đều nhiệt liệt thảo luận các loại tướng, bầu không khí cực kỳ sôi động; mà bên phía Hồ Hiển Bân thì rất buồn tẻ.

Chủ yếu do bản thân việc nghiên cứu và phát triển “Phấn Đấu” vốn đã rất khó khăn, trong quá trình phát triển còn cảm thấy có nhiều vấn đề lộ ra, tâm trí bị tổn thương nghiêm trọng, bầu không khí này không thể sôi nổi được.

Kịch bản game của Hồ Hiển Bân vẫn đang tiếp tục hoàn thiện, bản thảo chưa được hoàn thiện nhưng về cơ bản thì tất cả các nhân vật trong game đều đã hoàn thành.   

Không thể không nói, hiệu suất của đại thần Nguyễn rất nhanh.    

Hồ Hiển Bân lưu tài liệu, sau đó mở bộ sưu tập do Nguyễn Quang Kiến gửi tới vài phút trước ra.    

Chỉ là sau khi lần lượt nhìn qua, hắn càng nhìn càng thấy mê hoặc.   

Các nhân vật trong các game này bao gồm nhân vật chính nghèo khó, nhân vật chính giàu có, cha mẹ nghèo khó, cha mẹ giàu có, ông chủ nghèo khó, ông chủ giàu có và nhiều hơn nữa.    

Bởi vì chọn diễn viên trước rồi mới vẽ tranh nguyên tác, cho nên dựa theo kế hoạch ban đầu, chắc hẳn là căn cứ vào ngoại hình của diễn viên tiến hành trang điểm và chỉnh sửa một số chi tiết.

Nhưng bây giờ loạt tranh nguyên tác giao cho Hồ Hiển Bân lại khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực.

Tất cả những bức tranh này đều thể hiện một cách phóng đại và cực đoan, thậm chí một số nhân vật còn được vẽ rất kỳ lạ.    

Ví dụ như cả nhà người nghèo ai cũng béo phì, nhất là bà mẹ nhà nghèo nhìn hình dáng thì dường như nặng gần 300 cân.

Mà đương nhiên diễn viên mô phỏng hành động không béo như vậy, khi thực hiện ghi lại hành động thì có thể cần một vài phương pháp đặc thù để mô phỏng được trạng thái béo phì này.

Hết chương 907.
Bình Luận (0)
Comment