Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 906 - Chương 906. Máy Tranh Luận Tự Động, Sản Xuất Hàng Loạt!

Chương 906. Máy tranh luận tự động, sản xuất hàng loạt!
Chương 906. Máy tranh luận tự động, sản xuất hàng loạt!

Nhưng mà lời tiếp theo của Mã Dương, đã trực tiếp dội một gáo nước lạnh vào người hắn.

“Hơn nữa anh Khiêm, ngươi đoán xem là ai đã đề xuất kế hoạch đặt biệt lý tưởng này? Là người vô cùng quen thuộc của bọn ta, Trương Vọng đó!”

“Vì vậy, dự án này mà ta nói là vô cùng tin cậy đúng không? Vừa có lý tưởng, vừa là người quen thuộc đã từng hợp tác thành công, quá hoàn mỹ luôn! Anh Khiêm, ngươi mau đến công ty xem kế hoạch đi!”

Bùi Khiêm: “...”

Trương Vọng, không phải là người làm dự án bốt điện thoại công cộng sao?

Lúc làm bốt điện thoại công cộng, Trương Vọng trước là dùng một tập kế hoạch giả để lừa lấy sự tín nhiệm của tổng giám đốc Bùi, sau là tự mình lén lút thay đổi bốt điện thoại một trăm tám mươi độ.

Hiện tại, bốt điện thoại này đã có mặt tại các trung tâm mua sắm lớn ở các thành phố lớn trên cả nước, đặt biệt là ở Kinh Châu, những hình ảnh với chủ đề tướng GOG trên bốt điện thoại được vẽ bởi Nguyễn Quang Kiến đều sắp thành trở thành thánh địa check-in rồi.

Thù sâu oán nặng này, còn muốn lấy tiền của ta?

Không có cửa!

Bùi Khiêm lúc đó muốn dập điện thoại: “Không được.”

Mã Dương sững sờ: “Anh Bùi, ngươi còn chưa nghe tên của hạng mục, đừng từ chối vội vàng như vậy. Ta nói cho ngươi nghe, dự án này rất hay, Trương Vọng đã mang máy tính đến, ta đã chơi hơn nửa tiếng đồng hồ, hoàn toàn không dứt ra được! Ta cảm thấy rằng ta còn có thể chơi được ba ngày ba đêm!”

Bùi Khiêm nghe xong hơi nghi hoặc.

Máy tính? Đã chơi hơn nửa tiếng đồng hồ?

Rốt cuộc là cái gì?

“Vậy được, ngươi nói cái tên dự án cho ta nghe thử.” Bùi khiêm nhẹ giọng.

Mã Dương: “Máy tranh luận tự động.”

Bùi Khiêm: “Cái gì?”

“Máy tranh luận tự động.” Mã Dương lặp lại thêm một lần nữa.

“Đó là cái gì?”

Mã Dương cười tủm tỉm: “Ngươi xem, anh Khiêm, ta đã nói mà, ngươi chắc chắn sẽ có hứng thú phải không? Ngươi đến nhanh, chỉ là khó mà dùng từ ngữ để mà miêu tả thứ cuốn hút này!”

Bùi Khiêm lập tức xuống giường: “Được, ngươi đợi xíu, ta đến ngay!”

……

Nửa tiếng sau, Bùi Khiêm đã đến đầu tư Viên Mộng.

Đám người Hạ Đắc Thắng đều tập trung đủ cả, Trương Vọng đã trông thấy Bùi Khiêm, lập tức đứng dậy, thân thiết bắt tay với tổng giám đốc Bùi.

“Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn ngươi đã đến xem dự án mới của ta đang trong lúc trăm công nghìn việc!”

Bùi Khiêm còn nhớ lần đầu tiên mình gặp mặt Trương Vọng là vào tháng 1, lúc đó nhiệt độ bên ngoài âm mấy độ, Trương Vọng mặc một chiếc áo khoác màu đen lấy lệ và quần bò, đủ để thấy được cơ bắp nhô ra dưới lớp quần áo, mái tóc dài tự nhiên cột đuôi ngựa, có một loại khí chất của người nghệ sĩ.

Nhưng mà hôm nay, ngoại hình của Trương Vọng đã thay đổi hoàn toàn khác.

Tóc dài tự nhiên kia không thay đổi, nhưng mà bộ đồ mặc trên người đã được đổi thành áo phông và quần jean hàng hiệu, bộ đồ đó mặc trên người so với lần đầu tiên gặp mặt trông có vẻ mắc gấp mười lần.

Tất nhiên, loại khí chất thoát khỏi trần tục đó vẫn không thay đổi.

Nghĩ cũng đúng, Trương Vọng đã dựa vào dự án bốt điện thoại công cộng này, về cơ bản đã tự do trong vấn đề tài chính rồi...

Đương nhiên, tự do tài chính theo định nghĩa của từng người không giống nhau, Trương Vọng thuộc kiểu người hưởng thụ và không quan tâm đến loại hình, suy ra tiêu chuẩn thấp hơn so với những người khác, nhưng bất kể có nói như thế nào, khoản tiền kiếm được nhờ vào bốt điện thoại công cộng cũng đủ để hắn không lo nghĩ về cái ăn và cái mặc, không cần phải vì cuộc sống mà bôn ba

Bùi Khiêm hoàn toàn không muốn nói nhiều với hắn, chỉ là bắt tay cho có lệ, sau đó hỏi han: “Dự án đâu?”

Mã Dương giơ tay: “Anh Khiêm, chính là thứ được bày trên bàn họp!”

Bùi Khiêm ngồi xuống cạnh bàn họp, trông thấy một cái hộp vuông vuông màu đen đang được đặt trên bàn, trên hộp không có gì cả, chỉ có một hàng gậy nhỏ kim loại thép không gỉ xếp ngay ngắn, tạo hình có chút giống với loại bập bênh thường thấy trong nhà trẻ.

Mã Dương dịch chuyển cái hộp, để cái hộp đối diện với Bùi Khiêm.

Nhìn từ góc độ của Bùi Khiêm, những cây gậy nhỏ bập bênh này đều bị ép xuống hướng về phía hắn, vị trí tiếp xúc giữa cây gậy nhỏ và cái hộp, tức là cạnh bên của chiếc hộp đối hiện với hắn, được đánh bóng rất nhẵn, dường như là vì để gậy nhỏ thuận tiện di chuyển.

Nếu như nhìn xuống thì có thể nhìn ra, những cây gậy bập bênh nhỏ này chiếm hơn một nửa vị trí của cả hộp, ở trung tâm của mặt trên có một đường rất mờ, giống như chia đôi mặt trên.

Bùi Khiêm hơi nghi hoặc, đây là cái gì?

Mã Dương đáp: “Anh Khiêm, nhấc nhanh cây cậy nhỏ đó lên đi!”

Bùi Khiêm chìa ngón tay xuống phía dưới của gậy nhỏ bị ép xuống, chạm vào mặt bị mài bóng loáng và nhẵn nhụi của thanh kim loại tròn trịa, sờ vào rất thích.

Bùi Khiêm nhấc lên, chỉ nghe một tiếng nhỏ “keng”, cây gậy thép không gỉ giống như cây bập bênh vậy, đầu này nhấc lên, đầu còn lại hạ xuống.

Bùi Khiêm muốn hỏi “tiếp theo thì sao”, chỉ nhìn thấy nắp đậy của chiếc hộp mở ra, một cây kim loại màu đen chữ y từ trong hộp nâng lên, lại đè xuống đầu kia nâng lên.

Một tiếng “keng” lại vang lên, toàn bộ cây kim loại đều trở về trạng thái ban đầu như trước khi Bùi Khiêm nhấc đầu kia lên.

Sau đó, cây kim loại màu đen chữ y này rút vào hộp và tự động đóng nắp lại.

Tất cả quay trở về trạng thái ban đầu.

Bùi Khiêm: “?”

Hắn lại thử nhấc một cây nhỏ khác lên, kết quả vẫn như lúc trước, chiếc hộp mở ra, một cây kim loại màu đen hình chữ y từ vị trí tương ứng trồi lên, lại đè xuống đầu bên kia bị nhấc lên.

Bùi Khiêm liên tiếp di chuyển nhiều thanh kim loại, thanh kim loại màu đen hình chữ y trong hộp sẽ khôi phục lại tất cả các thanh kim loại theo thứ tự, cuối cùng thu lại hết vào hộp, tất cả mọi thứ quay về bình thường.

Trương Vọng nói với cách vô cùng tự hào: “Tổng giám đốc Bùi, đây chính là ‘máy tranh luận tự động’ mà ta đã phát minh ra!”

“Chiếc máy này, có thể mô phỏng hoàn hảo trải nghiệm tranh luận cùng với những thánh tranh luận.’

Hết chương 906.
Bình Luận (0)
Comment