Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 916 - Chương 916. Đây Là Một Chút Tâm Ý Dành Cho Tổng Giám Đốc Bùi

Chương 916. Đây là một chút tâm ý dành cho tổng giám đốc Bùi
Chương 916. Đây là một chút tâm ý dành cho tổng giám đốc Bùi

Mà sau đó, sau khi nhận được giáo dục tinh thần Đằng Đạt, hắn đã tìm thấy điểm mấu chốt của tâm trí của mình và sử dụng nó như là một cơ hội để bắt đầu sáng tác ra “Trò Chơi Bươm Bướm”, làm cho sự nghiệp viết lách của hắn lên một tầm cao mới;

Hiện tại, với số lượng từ ngày càng tăng, Thôi Cảnh ngày càng nhiều vấn đề, đôi khi ngay cả tinh thần Đằng Đạt cũng rất khó để vượt qua.      

Cho nên, hắn và tổng biên tập Chu lại xin quay lại lớp học tập văn học mạng, nhốt mình vào trong căn phòng nhỏ màu đen, một lần nữa tìm một loại cảm giác không bị thế giới bên ngoài quấy rầy, tập trung tinh thần cao độ.      

Không thể không nói, hiệu quả rất rõ ràng.      

Sau khi thay đổi hoàn cảnh, hiệu suất viết lách lại tăng lên rất nhiều, khôi phục lại mức cập nhật hàng ngày hơn 7 000 chữ, điều này đã rất không dễ dàng đối với Thôi Cảnh.      

Hoàn thành công việc hôm nay, Thôi Cảnh và các tác giả khác rời đi, có người chuẩn bị đi chơi game để thư giãn thả lỏng, có người dự định trở về nghỉ ngơi và thuận tiện nghĩ dàn ý.      

Thôi Cảnh có thể cảm giác được rõ ràng, lớp học tập văn học mạng cũng khác so với lúc mới bắt đầu.     

Trải qua mấy lần thay cũ đổi mới, đến lớp học tập đã cũng đã trở thành một loại trạng thái bình thường của Điểm Kết, các tác giả trao đổi với nhau, học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, ngày càng có nhiều người phát hiện ra rằng lớp học tập này thực sự là một nơi tốt, thực sự có thể nâng cao hiệu quả đáng kể, nâng cao thành tích.      

Theo thời gian, nó đã đi vào một vòng phản hồi tích cực.      

Thôi Cảnh lại trở thành nhân vật gương mẫu trong lòng các tác giả, cũng là điển hình cho sự thành công của lớp học.      

Thôi Cảnh không khỏi cảm khái, hầy, còn trẻ vậy mà đã phải mang theo gánh nặng thần tượng, thật khó khăn.      

Đi xuống dưới lầu vừa định trở về, Thôi Cảnh thấy được một bóng dáng quen thuộc.      

“Ngô Tân?”      

Thôi Cảnh có ấn tượng rất sâu sắc với Ngô Tân, lúc tiến hành học tập tinh thần Đằng Đạt, chính là Ngô Tân đã giải thích tận tình cho hắn, bảo hắn rẽ mây nhìn thấy mặt trời khiến hắn bỗng dưng tỉnh ngộ.      

Ngô Tân mỉm cười nói: “Có thời gian không? Đi uống hai chén?”      

Thôi Cảnh gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được.”

Hai người đi tới quán cà phê Internet Netfish gần đó, tìm chỗ trống ở khu vực quầy bar ngồi xuống.      

Đã đến buổi tối, khu vực quầy bar dần dần trở nên đông hơn, ca sĩ chỉnh nhạc cụ trên sân khấu, sẽ sớm bắt đầu hát.

Người ta nói rằng quán cà phê Internet Netfish bây giờ đang thử nghiệm mô hình 3.0, cửa hàng mới sẽ sớm bắt đầu mở cửa.      

Nhưng loại mô hình quán cà phê Internet Netfish 1.0 ban đầu này cũng vẫn còn rất nhiều khách, sự nổi tiếng của Trần Lũy khiến các ca sĩ khác ở Kinh Châu rất khao khát quán cà phê Internet Netfish, đương nhiên một nhóm fan đã đến quán cà phê Internet để ủng hộ cho hắn.      

Thu nhập từ rượu và tiền thưởng luôn là nguồn thu nhập quan trọng cho mô hình 1.0.      

Mà Trần Lũy hiện tại đang bận rộn với sự nghiệp của mình, sau khi phát hành mấy đĩa đơn, thường xuyên bôn ba khắp cả nước, tham gia lễ hội âm nhạc để tích lũy danh tiếng, sau đó chuẩn bị cho buổi hòa nhạc đầu tiên của mình. 

Tuy rằng hiện tại Trần Lũy quanh năm không ở Kinh Châu, nhưng trong các cuộc phỏng vấn, hắn vẫn luôn bày tỏ rằng hắn chưa bao giờ quên Kinh Châu là quê hương của mình, chắc chắn sẽ quay trở lại khi có thời gian.     

Ngô Tân và Thôi Cảnh mỗi người gọi một ly rượu, vừa uống vừa tán gẫu.

Ngô Tân giải thích đơn giản mục đích đến của mình.      

Thôi Cảnh nghe xong thì vỗ đùi: “Loại chuyện này, xin nhất định phải giao cho ta!”      

Hai người ăn nhịp với nhau ngay tại chỗ.

Thôi Cảnh vốn không thiếu tiền, sau khi sách “Trò Chơi Bươm Bướm” hot lên, lại càng không thiếu tiền.      

Điều mà hiện tại hắn để ý nhất là làm thế nào đột phá trở ngại của mình.      

“Trò Chơi Bươm Bướm” viết được hơn 1 000 000 chữ đã bắt xuất hiện một số dấu hiệu cạn kiệt cảm hứng, càng ngày viết càng chậm là một bằng chứng.     

Lúc đầu cảm hứng bùng nổ, tinh thần phấn khởi, nội dung tài liệu trong tầm tay, mỗi ngày viết 10 000 chữ một cách dễ dàng; nhưng theo số lượng từ tăng lên và viết ngày càng nhiều, nội dung có sẵn càng ngày càng ít, làm sao có thể đảm bảo cốt truyện không trượt dốc đã trở thành vấn đề rắc rối với Thôi Cảnh.      

Thôi Cảnh từng là “quan sát viên đặc biệt” của tập đoàn Đằng Đạt, có thể tùy ý đi vào các bộ phận của Đằng Đạt lấy tài liệu, rất nhiều tình tiết trong “Trò Chơi Bươm Bướm” chính là sử dụng tài liệu các bộ phận của Đằng Đạt.

Nhưng sau khi lấy tài liệu xong, hắn bắt đầu viết lách một cách tẻ nhạt và hiếm khi đến các phòng ban của Đằng Đạt.      

Hiện tại, tuy Thôi Cảnh vẫn có thể tiếp tục đến các bộ phận của Đằng Đạt lấy tài liệu, nhưng mặc kệ lấy tài liệu như thế nào, vẫn là những tài liệu trước đó, rất khó để tiếp tục đột phá.      

Huống chi, Đằng Đạt hiện tại có nhiều bộ phận như vậy, Thôi Cảnh mỗi ngày đều có áp lực cập nhật, nếu như không được yêu cầu, hiệu suất lấy tài liệu sẽ rất thấp, được một mất mười.      

Lúc này, đặc biệt cần một người như Ngô Tân làm cộng sự và làm người dẫn đường của hắn!      

Ngô Tân có một sự hiểu biết sâu sắc về tinh thần Đằng Đạt, đồng thời là một thành viên của bộ phận nhân sự, hắn nắm rõ cấu trúc và cơ cấu nhân sự của các bộ phận khác nhau, nhất định có khả năng tìm ra góc tài liệu tốt nhất và tìm ra những ứng cử viên phù hợp nhất.     

Mà Thôi Cảnh chỉ cần đi theo hắn làm tốt việc ghi chép, viết nội dung tốt, vừa có thể giúp Ngô Tân hoàn thành việc chú giải tinh thần Đằng Đạt, lại có thể nhân cơ hội này đạt được đột phá bế tắc trên phương diện sáng tạo.      

Đây chẳng phải là một công đôi việc sao?      

Cho nên, Thôi Cảnh cũng rất phấn khởi.      

“Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu? Từ bộ phận game?” Thôi Cảnh hỏi.      

Ngô Tân lắc đầu: “Không. Chuyện của các bộ phận trong nội bộ Đằng Đạt, ta có thể trực tiếp đi hỏi người phụ trách các phòng ban, những nội dung này đều rất dễ lấy tư liệu.” 

“Tục ngữ nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”      

Hết chương 916.
Bình Luận (0)
Comment