“Suy xét đến thời hạn công trình, chúng ta phải áp dụng một lượng lớn kết cấu bằng thép, dù sao cũng không phải chúng ta chi tiền, có thể không suy xét đến vấn đề giá thành.”
“Còn về phong cách trang trí, đây là một bản kết xuất đồ họa đơn giản mà ta đã làm ra. Mặc dù hiệu ứng mà tổng giám đốc Bùi yêu cầu là nguy nga lộng lẫy, nhưng ta cảm thấy không nên khiến khắp nơi đều là màu vàng ròng, rất dễ gây nên mỏi mắt, vả lại hiệu ứng thực tế có thể sẽ thể hiện ra khá quê mùa, khiến người ta liên tưởng đến một tên nhà giàu mới nổi đeo một dây chuyền vàng lớn, sai lệch hoàn toàn với khí chất mà chúng ta mong muốn.”
“Suy nghĩ của ta là, phong cách cơ bản của toàn bộ mê cung là nhất quán, để đảm bảo sự thống nhất về phong cách, chúng ta có thể cân nhắc sử dụng nhiều loại vật liệu cao cấp, xa hoa, lại kết hợp với ánh đèn đặc biệt, tạo nên cảm giác sang trọng, đồng thời không khiến du khách cảm thấy quê mùa.”
“Hơn nữa, mỗi khu vực của cửa hàng có thể tạo nên các chi tiết khác nhau, ví dụ, trong khu vực cửa hàng được giới trẻ yêu thích, bán một số figure và hobby, sử dụng một số màu đỏ tượng trưng cho sức sống, tinh thần phấn chấn, không bị gò bó, và màu cam nhẹ nhàng, sung túc;”
“Ở khu vực được những người trưởng thành ưa chuộng, hãy bán một số đồ lưu niệm chất lượng, sử dụng màu xanh da trời tượng trưng cho lý trí, yên tĩnh;”
“Ở một số khu vực cửa hàng tương đối ấm áp, bạn có thể bán đồ trang sức cài đầu tình nhân, quần áo theo chủ đề, v.v. cân nhắc sử dụng màu đỏ rượu vang để điểm xuyến;”
“Ở một số khu vực cửa hàng bán đồ chơi thú vị, phối hợp với màu tím mang vẻ huyền bí, đồng thời cân nhắc đến màu tím và màu vàng là gam màu tương đối mạnh, có thể gây mất cân bằng không gian, cần phải sử dụng gam màu trắng và các tông khác để phối linh tinh.”
“Những cửa hàng này có lối đi tốc hành dành riêng cho nhân viên, không mở cửa cho du khách, để thuận tiện cho việc nhập hàng, cũng không đến nổi khiến nhân viên mỗi khi đi làm đều phải đi qua mê cung.”
“Đồng thời, chúng ta cũng có thể bố trí ngẫu nhiên sạp hàng rong ở một số khu vực đặc biệt trong mê cung, bán một số đồ chơi thú vị.”
“Như thế này, du khách muốn tìm một khu vực cửa hàng cố định nào đó, chỉ cần phán đoán dựa theo môi trường xung quanh, là có thể xác định xem mình có lạc đường hay không.”
“Dù sao thì mục đích tổng giám đốc Bùi bảo chúng ta thiết kế mê cung này là để mang đến cho du khách trải nghiệm mua sắm mới lạ thú vị, mà không phải thực sự muốn khiến du khách rời đi. Hãy đưa ra một số gợi ý thoả đáng, để du khách có thể duy trì cảm giác khám phá và bí ẩn, đồng thời, sẽ không vì cửa hàng quá khó tìm mà mất đi động lực mua sắm.”
“Đại khái là như vậy, hai người có ý kiến gì không?”
Sau khi Lương Khinh Phàm giải thích tổng thể xong, ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ.
Trần Khang Thác và Sử Triết Thuỵ đồng thanh: “Hay lắm! Không có ý kiến gì hết!”
Lương Khinh Phàm có hơi ngại ngùng: “Hai vị có ý kiến gì đều xin cứ nói thẳng, việc thay đổi phương án dựa theo nhu cầu của bên A là chuyện bình thường, không cần ngại.”
Trần Khang Thác lắc lắc đầu: “Không, ta thực sự cho rằng phương án này đã rất hoàn hảo rồi! Bao gồm khu vực nghỉ ngơi có thể nhìn thấy được cửa hàng, thiết kế các khu vực sản phẩm khác nhau dùng gam màu khác nhau, ta đều rất thích.”
“Trong thời gian hoàn thành xong các yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, vừa đảm bảo chức năng và tính thực tế của toàn bộ trung tâm thương mại ở mức độ cao nhất, vừa đạt được sự cân bằng hoàn hảo giữa khám phá, giải trí, mua sắm và các trải nghiệm khác.”
“Tổng giám đốc Bùi vẫn luôn nói với chúng ta, những việc chuyên ngành nên giao cho chuyên gia thực hiện, không nên để những người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành. Giống như tổng giám đốc Bùi hoàn toàn tin tưởng vào Nguyễn đại thần vậy, tất nhiên chúng ta cũng phải hoàn toàn tin tưởng vào thiết kế của ngươi! “
Lương Khinh Phàm không nhịn được nở nụ cười, xem ra tinh thần của tổng giám đốc Bùi cũng được nhân viên của Đằng Đạt kế thừa rồi, có một bên A như vậy thực sự không cần phải lo lắng nữa rồi.
Hắn lại nhìn sang Sử Triết Thuỵ: “Thầy Sử, nếu ngươi phụ trách hiện trường thi công, nếu có chỗ nào không ổn nhất định phải nhanh chóng báo lên, để ta sửa lại.”
Sử Triết Thuỵ lắc lắc đầu: “Không ý kiến! Chỉ cần xem bản vẽ là có thể nhìn ra được nền tảng kỹ thuật của thầy Lương thật sự vững chắc, suy nghĩ mọi mặt đều rất chu đáo, trí tưởng tượng kiểu này càng khiến người khác phải ước ao! Dù sao thì nếu để ta thiết kế một mê cung như vậy, ta chắc chắn không thể làm được.”
“Mặc dù ta rất không muốn thừa nhận hòa thường từ bên ngoài đến có thể tụng kinh, nhưng sự thật đúng là như vậy! Cũng may tổng giám đốc Bùi mời người từ Ma Đô đến đây, nếu không, mê cung này mà làm không tốt, chẳng phải là ta sẽ phải gánh tội giúp người khác hay sao?”
Lương Khinh Phàm mỉm cười: “Thầy Sử nói gì vậy chứ, ta cảm thấy người chủ yếu là do chịu trách nhiệm song song cho dự án Palpitation Hotel, vì vậy phải phân thân ra mà thôi. Nếu trong lòng ngươi có thể chuyên tâm thiết kế, nhất định có thể hoàn thành yêu cầu của tổng giám đốc Bùi một cách hoàn hảo.”
Hai người khen nhau qua lại một lượt, đều rất hài lòng đối với phương án này.
“Được, vậy ta sẽ mang phương án này giao cho tổng giám đốc Lý, để bọn họ nhanh chóng sắp xếp người thi công.”
Lương Khinh Phàm ngáp một cái: “Được rồi, vậy hai vị làm việc tiếp đi, mấy ngày nay ta có hơi thiếu ngủ, ta quay về ngủ bù đây. Nếu có vấn đề gì, có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào.”
......
Hơn một giờ sau, Lý Thạch đến văn phòng của Trần Khang Thác.
“Tổng giám đốc Lý, đây là phương án thiết kế trung tâm thương mại của chúng ta.”
Hai người Trần Khang Thác và Sử Triết Thuỵ, giới thiệu phương án của Lương Khinh Phàm với tổng giám đốc Lý.