Bùi Khiêm mờ mịt chớp chớp mắt.
Đây moẹ nó không phải là những gì ta đang trải qua sao!
Tri kỷ!
Bùi Khiêm nắm lấy tay Khâu Hồng: “Đúng đúng đúng đúng đúng đúng, ta chính là cảm giác đó! Ta rất khổ não về chuyện này!”
“Cho nên, ‘lệch lạc về nhận thức’ này rốt cuộc nên giải quyết như thế nào vậy?”
Khâu Hồng mỉm cười: “Chuyện này ấy hả, nói thì dễ, nhưng làm thì rất khó. Đó là thiết lập mối liên kết tốt đẹp với nhau.”
“Nguồn gốc của ‘lệch lạc về nhận thức’, là giữa hai người không thể thấu hiểu lẫn nhau, chỉ cần có thể giao tiếp tốt, khiến đối phương hiểu rõ suy nghĩ thật sự của mình, chung sức tạo thành một phương hướng chung trong suy nghĩ, thì có thể giải quyết được ‘lệch lạc về nhận thức’ ở một mức độ nhất định.
Bùi Khiêm: “...”
Nhiệt huyết tràn đầy lại lần nữa bị dập tắt.
Tại sao lại là một phương án giải quyết mà ta hoàn toàn làm không thể làm được!
Giao tiếp tốt, khiến đối phương hiểu rõ suy nghĩ thật sự của mình? Ta cũng muốn chứ, vấn đề là hệ thống không cho phép!
Ta không thể để người khác biết được ta đang cố ý thua lỗ!
Càng gay go hơn nữa là, nhân viên của ta dường như đã hình thành một loại hợp lực, chỉ là vừa hay ở hướng ngược lại với ta…
Bùi Khiêm lập tức nhục chí, hôm nay học được ba bài học kinh nghiệm thất bại, có thể nói là thu hoạch rất phong phú.
Tuy nhiên... vẫn là một bài cũng không sử dụng được!
Khâu Hồng nhìn đồng hồ, buổi học hôm nay cũng sắp kết thúc rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Phù, yêu cầu của tổng giám đốc Mã thực sự cao.
Nếu không ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước khi đến đây, vả lại bản thân còn có lượng lớn kinh nghiệm thất bại, thì có lẽ chương trình học hôm nay thật sự có khả năng không dạy nổi nữa rồi.
Cảm giác chua xót trong lòng này là chuyện gì đây...
Cũng may cũng may, chương trình học đã hoàn thành xuất sắc!
Nhìn thấy tổng giám đốc Mã cúi đầu trầm tư, chắc là truyền cảm hứng lắm đúng không?
Bùi Khiêm ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Khâu, ta vẫn còn một câu hỏi cuối cùng. Giả dụ, ta là nói giả dụ, cả ba vấn đề này đều không còn là vấn đề nữa, vậy thì sẽ như thế nào?”
Khâu Hồng sửng sốt, rồi ngay lập tức mỉm cười: “Vậy tất nhiên là chúc mừng tổng giám đốc Mã, ngươi nằm một chỗ cũng có thể kiếm được tiền!”
“Muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải bị bất kỳ ai chỉ huy bậy bạ; tuyển chọn đều là nhân tài, ai ai cũng có thể độc lập đứng ra phụ trách một phía; nhân viên không tồn tại lệch lạc về nhận thức, muốn làm một chuyện nào đó, mọi người cùng nhau nghĩ cách, cùng nhau ra sức...”
“Ngươi không thành công thì ai thành công đây?”
Bùi Khiêm: “...”
Câu nói này, đau đớn quá rồi.
Rõ ràng là đến để học hỏi kinh nghiệm thất bại, kết quả học xong lại càng tuyệt vọng hơn!
Thứ hai, ngày 30 tháng 5.
Lương Khinh Phàm mang bản vẽ thiết kế của mê cung Hoàng Kim đến Palpitation Hotel.
Một tuần này, hắn đều ở trong tình trạng thức khuya làm việc, nhưng hắn không cảm thấy cực khổ, ngược lại còn rất phấn khởi.
Vấn đề bản vẽ của kiến trúc sư có thể dài có thể ngắn, một số công ty bất động sản vì để có doanh thu cao, thậm chí còn đặc biệt ban hành văn bản yêu cầu các Viện thiết kế sau khi nhận được yêu cầu tài khoản tiếp thị và thiết kế, lập tức sản xuất bản vẽ ngay trong đêm cùng ngày.
Đây chỉ là một ví dụ khá cực đoan, hết sức phi lý cũng không có nhân tính, nhưng cũng đủ cho thấy những gian khổ của ngành kiến trúc.
Đối với Lương Khinh Phàm, mê cung Hoàng Kim không phải là dự án có thời gian gấp rút nhất, cực khổ nhất mà hắn đã nhận qua, nhưng lại là dự án khiến người ta phấn khích nhất.
Nguyên nhân không ngoài ba lý do: Tiền trao rất đầy đủ, không có bên A khoa tay múa chân, yêu cầu sửa lại cái này cái kia, vốn dĩ thiết kế có thể cung cấp rất nhiều không gian để khai triển, rất thú vị.
Nếu đã hoàn toàn dựa theo ý tưởng của mình để thiết kế, có đầy đủ quyền ngôn luận và đủ kinh phí, vậy thì mọi linh cảm và nhiệt huyết của kiến trúc sư sẽ được khơi dậy một cách trọn vẹn.
Đến văn phòng của Palpitation Hotel, Trần Khang Thác và Sử Triết Thuỵ đã đợi sẵn.
“Hai vị chờ lâu rồi, để ta nói một chút về phương án thiết kế của mê cung Hoàng Kim. Chỉ là một số chi tiết có thể không kịp làm đến hoàn mỹ, vẫn cần thầy Sử ngươi trau chuốt lại.”
Sử Triết Thuỵ vội vàng gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Lương Khinh Phàm bắt đầu vừa đối chiếu với bản vẽ vừa giải thích phương án thiết kế của mình.
“Sau khi tiến hành đo đạc thực địa, ta phát hiện nhà xưởng này khá trống trải, tính dẻo dai khá mạnh, nhưng nếu muốn làm thành mê cung như tổng giám đốc Bùi yêu cầu, có vẻ như không đủ thú vị về mặt diện tích.”
“Dù sao thì cửa hàng cũng cần đủ rộng mới có thể dự trữ được nhiều hàng hóa, mà dưới tiền đề muốn giấu cửa hàng đi, thì diện tích mê cung nhất định phải đủ lớn mới được.”
“Vì vậy, ta đã ngay lập tức xuy xét đến việc lợi dụng đặc điểm trần nhà xưởng tương đối cao, tiến hành phân tầng cho toàn bộ mê cung Hoàng Kim, cũng tức là sử dụng chiều cao không gian, khiến các cửa hàng đan xen vào nhau, tạo thành một mê cung đa chiều.”
“Đồng thời, cách thức chia tầng này cũng có thể tạo thành khu vực nghỉ ngơi, quan sát tại một số điểm liên kết riêng biệt. Khi du khách nghỉ ngơi ở một khu vực, họ có thể nhìn thấy vị trí của 2 đến 3 cửa hàng, nhìn nhau từ xa. Như vậy sẽ thúc đẩy họ tiếp tục tìm kiếm những cửa hàng mà trước đó họ chưa đến qua sau khi nghỉ ngơi, dù sao thì họ cũng đã thấy cửa hàng như thế nào rồi, điều này càng thêm kích thích ham muốn khám phá của du khách”.
“Tất nhiên, nhìn thấy và tìm thấy, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.”
“Đồng thời, sẽ giữ lại các cửa ra ở tất cả các khu vực quan sát và khu vực nghỉ ngơi, thông thường, những lối ra này đều được ngụy trang không khác gì lối đi trong mê cung, nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp thì đèn tín hiệu báo khẩn cấp sẽ sáng lên, thuận tiện cho du khách nhanh chóng sơ tán, rời khỏi.”