Mà lần này Bùi Khiêm quyết định, mua một tòa nát một chút, phải làm cả phần trang trí cơ bản, chẳng phải có thể tiêu nhiều tiền hơn sao?
Dù bản thân không ở cũng không định cho thuê, thi công lâu một chút, trải nghiệm nhà ở kém hơn chút cũng không có vấn đề gì.
Tốn tiền như nhau, một kiểu phương án là mua nhà giá cao, trang trí tinh tế, phương án khác là mua nhà giá thấp, tòa nhà nát không ai thèm, sau đó đập tất cả tiền dành được vào việc tu sửa.
Rõ ràng trên thực tế thì phương án hai nhận ít tài sản cố định hơn, cũng ảnh hưởng ít hơn đến kết toán.
Lần này Bùi Khiêm lại mua hai tòa nhà, nghĩ không thể để hết trứng gà vào cùng một ổ, cố ý chọn hai tòa nhà có phong cách khác hoàn toàn với bình minh thành thị, bảo tiểu Tôn đi tìm hai tòa nhà phong cách chỉ định thế này.
Một kiểu là tòa thương mại ít người sống.
Một kiểu khác là tòa nhà cũ ở thành thị xa xôi, bình thường chẳng ai sống.
Tóm lại, tôn chỉ là nhặt rác theo cách riêng.
Bây giờ, hầu hết các tài nguyên nhà ở đều có thể tìm được trên mạng, huống chi còn có các kiểu trung gian muốn moi tiền từ túi ngươi, nơi thế này tìm cũng chẳng phiền phức gì. Sau khi Bùi Khiêm giao chuyện này cho tiểu Tôn, tiểu Tôn chạy quanh Kinh Châu hai ngày, tìm xong rất nhanh.
Lúc đầu, vốn dĩ tiểu Tôn phụ trách việc tiếp đón Lương Khinh Phàm, nhưng mấy ngày sau Lương Khinh Phàm cảm thấy vẫn là để bản thân tự do vi vu ở Kinh Châu sẽ tốt hơn, nên tiểu Tôn không theo cùng mãi, Bùi Khiêm sắp xếp cho hắn đi xem nhà.
Đến hôm nay, Lương Khinh Phàm cũng đã chính thức chăn cừu ở Kinh Châu gần một tháng rồi, Bùi Khiêm cảm thấy cũng xấp xỉ đến lúc để hắn tiếp tục bắt đầu công việc mới rồi.
Ăn cơm trưa xong, nhân viên phục vụ thu dọn dụng cụ ăn, lại đem lên một tách cà phê.
Bùi Khiêm vừa uống cà phê vừa gọi điện cho Lương Khinh Phàm.
Reo mấy tiếng Lương Khinh Phàm mới nghe máy: “Alo? Tổng giám đốc Bùi?”
Loáng thoáng giọng mũi, hình như mới ngủ dậy.
Bùi Khiêm không khỏi vui trong bụng.
Chắc hẳn là chơi cả tháng trời high quá high, nếu không thì sao bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi vẫn đang ngủ?
Ngủ trưa? Có lý nào hơn mười một giờ lại ngủ trưa.
Tốt lắm, ta tán thưởng nhân tài lúc không làm việc thì đi du sơn ngoạn thuỷ, ngủ nghỉ phủ phê, không nghĩ đến công việc thế này!
Bùi Khiêm không hỏi nhiều, sợ Lương Khinh Phàm sẽ hiểu lầm, tưởng mình đang thúc giục hắn.
“Ta cân nhắc một chút, chung cư Sloth có thể bước sang giai đoạn hai rồi, thế nào, có thể khởi công không?”
Lương Khinh Phàm: “Đương nhiên!”
Bùi Khiêm rất hài lòng: “Được, thế ngươi tranh thủ dậy đi, ăn cơm ở khách sạn, tiểu Tôn sẽ đón ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem nhà.”
Sau khi cúp mày, Bùi Khiêm bắt đầu kiểm tra dữ liệu cụ thể tiểu Tôn gửi đến, sau đó tìm kiếm thông tin khái quát trên mạng.
Một cái là tòa thương mại hoa viên Thuấn Đông, ở giao thông trong khu đô thị cũng thuận tiện, với lại mới hoàn thành gần đây, nhưng vì là khu dân cư thương mại mới phát triển, nên bây giờ vẫn chưa kịp bán mấy chỗ.
Một nơi khác là toà nhà số chín tiểu khu Tân Hồ, xây năm 2001, nằm ở ngoại ô Kinh Châu, điều đáng nhắc đến duy nhất là gần đó có công viên, có hồ nhân tạo vừa phải, có thể ngắm cảnh hồ. Nhưng xem xét về mô hình căn hộ thì độc lạ ngang ngửa với mô hình mặt trời không bao giờ lặn thành thị thự quang kia.
Giá thuê hai nơi này đều thấp hơn các tòa dân cư của tiểu khu khác cùng nơi, rõ ràng không được chuộng lắm.
Vì sao không được chuộng thì rõ ràng là có yếu điểm.
Bùi Khiêm rất vui vẻ, tiểu Tôn làm việc rất đáng tin!
……
Hai giờ rưỡi chiều, Bùi Khiêm và Lương Khinh Phàm đến toàn thương mại hoa viên Thuấn Đông trước.
Nhân viên sell vô cùng nhiệt tình, mà Bùi Khiêm lại vô cùng lịch sự để hắn lại ở cổng.
Có kiến trúc sư chuyên nghiệp ở đây còn nghe ngươi ba hoa chích chòe chắc?
Cả tòa thương mại, ngoài tầng trệt kinh doanh ra thì còn tổng mười một tầng, mỗi tầng hai thang bảy hộ, cao 5,5m, diện tích căn hộ là 38,5m vuông, mỗi mét vuông bảy nghìn đồng, tổng cộng gần hai trăm bảy chục nghìn, thế này tính ra cả tòa thương mại tổng cộng tầm hai chục triệu.
Lương Khinh Phàm vừa nhìn mô hình nhà này đã hiểu ra ngày: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi muốn mua tòa thương mại này?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Không sai.”
Lương Khinh Phàm cũng không nói gì nhiều, tổng giám đốc Bùi đã xác định muốn mua tòa thương mại này, chắc chắn đã hiểu về những khuyết điểm của tòa thương mại này.
Bùi Khiêm biết thật sự, nhưng những khuyết điểm này chính là nguyên nhân hắn quyết định muốn mua tòa thương mại này.
So với những căn phổ thông, thời gian sở hữu tòa thương mại ngăn, phí điện nước, tài sản, phí sưởi,... đều tính theo tiêu chuẩn thương mại, chi phí sinh hoạt tương đối cao, mật độ dân cư tổng thế khác cao, mô hình nhỏ, không nối liền bắc nam, mức độ thoải mái lúc ở cũng khá kém.
Bùi Khiêm cân nhắc, dù giá tòa thương mại này thấp hơn 3-40% so với chung cư bình thường, nhưng tiềm năng tăng giá thấp, phí hàng ngày cao, thời gian sở hữu ngắn, bản thân lại tốn khoản tiền to để tu sửa, chẳng phải khoản lỗ này càng dễ dàng hơn sao?
Về việc vì sao muốn mua một tòa mới…
Cũng có nhiều tòa thương mại cũng hơn, nhưng chung cư Sloth đã sắp xếp bảo vệ quét dọn, chắc chắn phải mua cả tòa mới tiện sắp xếp, nhưng tòa cũ ngoài những căn hộ không ai ở hoặc người ở muốn bán gấp, nếu không lỡ đâu gặp phải hộ kiên định không muốn chuyển nhà thì phiền lắm.
Nên vẫn nên mua kiểu tòa nhà mới thế này đỡ mệt, dù đã bán mấy căn rồi, nhưng cũng có thể tăng giá mua lại.
Bùi Khiêm quay lại, mô hình căn hộ này hình hộp, không khác gì mô hình loft bình thường, tầng dưới là phòng khách, phòng ăn và bếp, có điều không có khí tự nhiên, chỉ có thể dùng lò nướng, lò vi sóng, bếp điện từ,...
Bùi Khiêm im lặng gật đầu, ừm, đây cũng là nơi khiến người ta hài lòng.
Bố cục tầng hai tương đối đơn giản, dùng để làm phòng ngủ thôi.