Khóe miệng Bùi Khiêm hơi giật giật, hắn cũng không hiểu sao vốn dĩ một đao này nhằm vào Nguyễn Quang Kiến, kết quả lại găm vào người mình một cách ảo ma.
Đều tại Mẫn Tĩnh Siêu!
Ngươi nói ngươi rảnh rỗi làm danh hiệu này làm gì?
Đeo danh hiệu chơi game, thế này chẳng phải tự sát sao?
Khóe môi Bùi Khiêm giật giật: “Đây thật sự là lần đầu ngươi chơi tướng này sao?”
Nguyễn Quang Kiến: “Đúng rồi, lần đầu luôn.”
“Chẳng qua hồi còn học đại học ta từng chơi ‘Thần Khải’, có chút nền tảng nên học nhanh hơn.”
Bùi Khiêm hỏi: “‘Thần Khải’ của ngươi bao nhiêu điểm?”
Nguyễn Quang Kiến ngẫm nghĩ: “Có lúc hơn 2000 điểm, nhưng đó là chuyện hồi xa lơ xa lắc, giờ gà hơn nhiều rồi.”
Bùi Khiêm: “…”
Hai nghìn điểm đã cao hơn Hạ Đắc Thắng rồi, ngươi còn là người không!
Ngươi còn không biết ngượng nói mình chưa từng chơi game?
Mấy câu ngươi nói méo có câu nào thật cả!
Trước kia cũng nói sợ nhà ma nhất, sau đó thì sao?
Nguyễn Quang Kiến vẫn chưa chịu thôi: “Tổng giám đốc Bùi, làm ván nữa không?”
Bùi Khiêm lắc đầu ngay: “Không! Đột nhiên ta nhớ ra ta vẫn còn việc, ta đi trước.”
Thêm ván nữa?
Ta bị giết 0-10 lần nữa, sau này ngươi vui vẻ gấp đôi?
Nghĩ hay quá ha!
Sau này không thể chơi GOG với ngươi nữa, không thể!
Bùi Khiêm đi thật.
Nhìn bóng lưng tổng giám đốc Bùi rời đi, Nguyễn Quang Kiến không khỏi cảm thán.
“Tổng giám đốc Bùi trăm công nghìn việc vẫn không quên chơi game cùng mình.”
“Cùng nhau chơi game thì cũng thôi đi, tổng giám đốc Bùi còn chính công vô tư phối hợp với ta như vậy, một mình ôm lấy hết sát thương để ta carry, nguyện làm một chiếc lá xanh, tình cảm này phải ghi nhớ kỹ!”
Thứ hai, ngày 6 tháng 6.
Chín giờ sáng, Bùi Khiêm tự thức dậy.
Trải nghiệm game với Nguyễn Quang Kiến khiến hai ngày cuối tuần của hắn chẳng vui vẻ gì cho cam, không muốn đi làm lắm.
Sau khi thức dậy tắm rửa, Bùi Khiêm lấy hai cái bánh nhỏ và một hộp sữa từ tủ lạnh ra, chuẩn bị ăn đối phó vài miếng, sau đó tiếp tục hoàn thành ải game chưa xong hôm qua.
Vì nhà phong cách tối giản, cũng có thể nói là “xung quanh ta chỉ có tường”, cho nên Bùi Khiêm chỉ có thể để đến bàn trà nhỏ bên cạnh ban công để ăn.
Bàn trà nhỏ này là một trong những nội thất có trong phòng khách, bên cạnh còn có mấy cái ghế nhỏ, chủ yếu dùng để ngắm cảnh bên ngoài, uống trà các kiểu.
Chẳng mấy chốc hai miếng bánh ngọt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Bùi Khiêm ném vỏ vào thùng rác, dù sao cũng có người dọn.
Hắn vừa ngồi xuống sofa cầm điều khiển thì chuông cửa vang lên.
“Hửm?” Bùi Khiêm sững sờ, đứng lên mở cửa.
Quản gia đứng bên ngoài, trên tay cầm một chiếc hộp vuông vức: “Tổng giám đốc Bùi, đây là hàng chuyển phát nhanh do đầu tư Viên Mộng gửi đến cho ngươi, cần ta chuyển vào trong giúp ngươi không?”
Người quản gia tên Tống Khải, hai mươi sáu tuổi, trước đó có kinh nghiệm quản gia cho công ty cho thuê nào đó, cũng là người được trợ lý Tân chọn, đến giờ vẫn hoàn thành tốt công việc.
Đương nhiên, vốn cũng chẳng có việc gì.
Sau khi đến chung cư Sloth, Tống Khải thường hoài nghi nhân sinh.
Bùi Khiêm suy nghĩ, chung cư Sloth chỉ có mình Lương Khinh Phàm phụ trách thì bận quá, dù dự án này mãi không hot, cũng phải tuyển quản lý và dọn dẹp mỗi toà nhà.
Chí ít phải tuyển một người dọn dẹp cho một tòa nhà chứ.
Đợi sau này ngày càng nhiều nhà, không thể để Lương Khinh Phàm làm mấy chuyện này nhỉ?
Dù sao người ta cũng là kiến trúc sư, phải phụ trách việc thiết kế, phải phụ trách việc thi công ở hiện trường.
Bởi vậy Bùi Khiêm đành quan sát Tống Khải vài hôm, nếu cảm thấy người này được việc sẽ giao cho hắn đảm nhiệm người phụ trách chung cư Sloth, làm cấp dưới của Lương Khinh Phàm, giúp đỡ hắn.
“Mở hộp đi, đưa đồ cho ta là được rồi.” Bùi Khiêm nói.
Tống Khải mở hộp, lấy đồ trong hộp vuông màu đen ra, đưa đến tận tay tổng giám đốc Bùi.
Bùi Khiêm đưa tay nhận lấy, phát hiện thứ này nặng trịch, còn nặng hơn trong tưởng tượng, nhưng cũng không đến nỗi không di chuyển được.
Đây là bản cải tiến của máy nâng tự động, Trương Vọng cho người ký gửi đến tận nơi cho Bùi Khiêm.
Tống Khải tận tâm đưa đến cửa, sau đó cầm hộp rỗng đi.
Bùi Khiêm ôm máy nâng tự động vào, ngó quanh phòng khách.
Không có chỗ để!
Thứ này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đặt trên giá sách như đồ trang trí thì không đặt được, đặt như ở góc phòng hoặc cạnh cạnh tủ tivi như một cái tủ thì nhỏ quá, rất kỳ cục.
Tóm lại là kích thước kỳ cục này khiến Bùi Khiêm rất hài lòng.
Sau khi nhìn khắp xung quanh, Bùi Khiêm vẫn để nó ở trên bàn trà nhỏ ăn sáng trước đó.
Tính ra cũng rất thích hợp, ngồi trên ghế bên cạnh giơ tay là có thể chạm đến, thao tác “nâng” cũng rất thuận tay.
“Tốt lắm, Trương Vọng, ta tin ngươi lần nữa, nếu dự án lần này thành công khiến ta thua lỗ, thế sau này dự án gì của ngươi ta cũng đầu tư!”
Rõ ràng hệ thống cũng có khống chế giới hạn đối với hàng hóa tồn đọng, không thể sản xuất bất chấp dưới tình huống hàng hóa có tích lũy, chưa hết, nhưng tích lũy hai ba chục nghìn chiếc chắc không phải vấn đề lớn.
Nói cách khác, chỉ cần dự án này đạt được kỳ vọng của Bùi Khiêm, máy nâng tự động này không bán được, tích trữ hai ba chục nghìn chiếc, đốt mấy triệu bạc một cách dễ dàng.
Bùi Khiêm bắt đầu xem xét tỉ mỉ máy nâng tự động mình vô cùng kỳ vọng.
So với sản phẩm trước đó Trương Vọng chế tác, máy nâng tự động mới này lớn hơn nhiều, toàn thân một màu đen, cảm nhận mờ nhạt, nhưng vị trí viền có viền vàng sáng, trông có vẻ vừa xa xỉ vừa khiêm tốn.
Bùi Khiêm làm thao tác “nâng”.
Mỗi lần nâng, thanh nâng đều sẽ nâng tới lui, để cả máy trở về trạng thái ban đầu.
Nếu liên tục nâng nhiều lần, thanh nâng hoàn toàn tự động vẫn sẽ khôi phục nhưng thanh kim loại được nâng lên theo thứ tự tương ứng, trước khi khôi phục hoàn toàn, được coi là trạng thái “nâng liên tục”.
Lúc này trên hộp sẽ hiện thị một số bằng phương thức thuần cơ học, một khi tất cả những thanh kim loại nhỏ về trạng thái ban đầu, trạng thái “nâng liên tục” kết thúc, số trên hộp sẽ về lại 0, về trạng thái hộp lại như trước.