Ngoài ra, Bùi Khiêm cũng chú ý đến, hình như nguyên liệu trong hộp cũng nâng cấp cả, thanh kim loại hình chữ Y biến thành màu vàng, hình như tạo hình cũng được thiết kế lại, tràn ngập cảm giác tinh xảo.
Dù sao cũng tăng vốn gấp bội, từ hai trăm thành bốn trăm đồng, số vốn này đều tiêu vào nhưng chi tiết vô dụng thế này đây.
Bùi Khiêm chơi hai phút là hết hứng thú với nó.
Thứ tào lao thế này, ai lại bỏ ra 488 để mua? Chắc chắn não bị úng nước!
Đầu tiên, nó hoàn toàn không có ý nghĩa thực tiễn gì sất.
Thêm nữa, nó là một hộp đen viền vàng, dù có cảm giác trơn bóng thì cũng không có nhiều người dùng nó như đồ trang trí, dù sao thì một sản phẩm trang trí cùng giá khác đẹp hơn nó nhiều.
Bùi Khiêm vô cùng hài lòng, lập tức gọi điện cho Hạ Đắc Thắng.
“Ta nhận được máy nâng tự động rồi, hiệu quả tốt lắm, gửi tiền sản xuất hàng loạt ngay đi! Ừm… có phải càng nhiều càng rẻ không? Thế thì đợt đầu chuẩn bị hai chục nghìn cái đi!”
Lần đầu tiên sản xuất hai mươi nghìn chiếc, nếu tích trữ hết trong kho thì tiêu được bảy tám triệu.
Đương nhiên, nếu bán không được, Bùi Khiêm vẫn sẽ suy nghĩ tăng số lượng hàng, nhưng cụ thể có thể tăng bao nhiêu thì phải xem sắc mặt hệ thống thôi.
Nhưng nói thế nào đi nữa thì Bùi Khiêm rất kỳ vọng Trương Vọng nghiên cứu phát triển máy nâng tự động này!
……
Vào giờ ăn tối, ngày 7 tháng 6.
Bếp tư nhân Minh Vân.
“Bếp tư nhân Minh Vân” là cách gọi nội bộ Đăng Đạt, cách gọi chính thức bên ngoài là “quán ăn vô danh”, vì trên mạng không tìm được tên của nó mà được ngươi ta nhắc đến hăng say.
Hai cô gái tóc vàng vóc dáng cao cao đến cổng chính biệt thự.
“Elena, ta hoàn toàn không ngờ được rằng nơi này lại hẻo lánh như thế… nếu biết trước ta đã không đi với ngươi rồi.”
“Được rồi, Jessica, đây là nơi người bạn bản địa rất tốt của ta đã đặt hai tháng mới được, cũng là lần đầu ta đến, ta cảm thấy dù quán ăn này có xứng với danh tiếng của nó ở đây không thì ăn xong rồi hẵng phàn nàn.”
“Được rồi, nhưng mà nếu đồ ở đây không ngon, ta sẽ không nể mặt đâu.”
“Không cần ngươi nói, ta cũng vậy.”
Hai người giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, giọng nói không cao, vừa nói chuyện vừa vào trong.
Nhân viên phục vụ nào đó ở sảnh lớn chú ý đến điều này, lập tức bước đến nói bằng tiếng Anh: “Xin chào, chào mừng đến đây, là cô Elena và cô Jessica đúng không ạ?”
Chế độ đặt trước của bếp tư nhân Minh Vân có lợi cũng có hại.
Nhược điểm là ai muốn đến ăn cũng phải đặt trước một hai tháng, muốn ăn bữa cơm phải đợi rất lâu.
Nhưng do đó nó cũng có vài ưu điểm, ví dụ nhưng số lượng khách mỗi ngày cố định, trong bếp tư nhân Minh Vân mãi mãi cũng sẽ không thấy đông đúc, tính riêng tư lúc khách dùng bữa được đảm bảo; đồng thời, nhân viên phục vụ có thể dẫn mỗi người đến chỗ ngồi đã đặt trước, chuẩn bị ổn thỏa một vài thứ.
Lần này, Lâm Xán Vinh đặc biệt sắp xếp một thanh niên phiên dịch tương đối có tiếng ở Kinh Châu làm nhân viên tiếp đãi.
Chàng trai này tên là Giả Nặc, tên tiếng Anh là Lucas, từng làm phiên dịch mấy năm, cũng có tiếng ở Kinh Châu, nhưng cảm thấy chán với cảnh việc trước đó của mình, vì tuy công việc phiên dịch có thu nhập cao nhưng lại rất mệt mỏi, nên muốn đổi nghề.
Mức lương Lâm Xán Vinh trả cho thanh niên này là bốn chục nghìn một tháng, nhưng chỉ khi có khách nước ngoài đến dùng bữa mới cần đến tiếp đãi, mỗi tháng nhiều nhất là tám lần, nếu hơn sẽ thêm lương.
Cái giá này trông có vẻ rất cao, nhưng đối với Giả Nặc từng làm công việc phiên dịch thì cũng chẳng cao.
Trước đây mục tiêu phục vụ của Giả Nặc là doanh nghiệp nước ngoài, báo giá chuẩn là tám nghìn một ngày, nhưng đây là dựa vào chế độ lương, nếu cuộc họp tầm bốn tiếng thì báo giá tầm bốn năm nghìn.
Dù sao đây là năm 2011 mà, nếu vài năm sau thì giá cao hơn.
Nếu có nhiều người không hiểu sẽ tính dựa theo hai mươi hai ngày đi làm mỗi tháng, sẽ thấy lương tháng của Giả Nặc phải tầm trăm nghìn, nhưng rõ ràng đâu phải tính như vậy.
Phiên dịch là công việc rất mệt, với lại lúc phụ trách cuộc họp lớn phải chuẩn bị trước cho công việc rất lâu, thậm chí chuẩn bị một hai tuần, tốn rất nhiều thời gian và công sức, làm việc liên tục cũng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tuy lương giờ của Giả Nặc có vẻ rất cao nhưng thực tế thu nhập hàng năm cũng chỉ tầm bốn năm trăm thôi.
Bởi vậy, Giả Nặc nhận lời mời của Lâm Xán Vinh, vừa có lương ổn định, nếu gặp tháng nào không có khách, có thể nằm không hưởng bốn chục nghìn đồng, dù tháng đó tiếp đãi hơn tám lần thì cửa hàng trưởng Lâm cũng trả thêm tiền theo giá tiêu chuẩn của phiên dịch, kiểu gì cũng không lỗ.
Mà đối với Lâm Xán Vinh, hắn thấy tìm một người chuyên nghiệp thế này là chuyện rất cần thiết.
Tuy lúc không có người nước ngoài đến ăn thì khá thiệt, nhưng Giả Nặc là nhân viên của bếp tư nhân Minh Vân, phải đi học từ vựng tiếng Anh chuyên ngành dịch vụ ăn uống, phải học thuộc tên công thức và chi tiết của các món ăn, còn phải bồi dưỡng trải qua đào tạo phục vụ chuyên nghiệp bao gồm thái độ cư xử, từ ngữ, quản lý biểu cảm…
Đối với Lâm Xán Vinh, mức lương cơ bản bốn chục nghìn này cũng rất tiết kiệm.
Huống chi, phiên dịch tốt xấu cũng có sự khác biệt một trời một vực.
Dịch vụ ăn uống chú ý đến màu sắc hương vị, tên món ăn cũng phải giàu ý thơ càng tốt. Lúc giải thích cho bạn bè quốc tế, truyền đạt ý đơn giản hay dịch tao nhã, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Jessica nghe tiếng Anh lưu loát, lại nhìn gương mặt tuấn tú của Giả Nặc, trên mặt lộ ra nụ cười ngay.
Chỉ có thể nói, đây là thế giới phải nhìn mặt…
Giả Nặc dẫn hai người đến phòng riêng to nhất, dụng cụ ăn, ghế ăn trên bàn ăn đã sắp xếp hai phần xong, trang trí trong phòng cũng đã thay đổi.
Món ăn cũng đã được chọn trước rồi nên không có thực đơn.