Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 962 - Chương 962. Đằng Đạt Các Ngươi, Trốn Được Một Lúc Không Trốn Được Cả Đời!

Chương 962. Đằng Đạt các ngươi, trốn được một lúc không trốn được cả đời!
Chương 962. Đằng Đạt các ngươi, trốn được một lúc không trốn được cả đời!

Như vậy không thể khiến GOG lật ngược tình thế lần nữa rồi đúng không?

Trong ánh mắt của mọi người đều đã khôi phục thần thái.

Quả nhiên, không hổ là tổng giám đốc Bùi!

Vừa ra tay, đã giải quyết vấn đề xong xuôi!

Tuy rằng phương án đốt tiền này không khó nghĩ, nhưng có thể đốt tiền dứt khoát, linh hoạt, không chút kiêng kỵ như vậy, rõ ràng không phải ai cũng có được sự quyết đoán thế này.

Mà đưa ra được bảo đảm “tiền của IOI lúc nào cũng nhiều hơn GOG”, càng chỉ có tổng giám đốc Bùi mới có thể làm được.

Diệp Chi Chu phấn chấn không thôi: “Vâng tổng giám đốc Bùi, ta đi sắp xếp ngay, nhất định lấy lại thể diện!”

……

Rời khỏi Game Thương Dương, Bùi Khiêm nhẹ nhõm cả người.

Nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ chiều, về nhà nằm trên sofa ngoài phòng khách thư thả phơi nắng, dường như là một lựa chọn không tồi.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là Lý Thạch gọi đến.

Bùi Khiêm: “?”

Chớp mắt như gặp phải kẻ thù truyền kiếp.

Chắc không phải bên phía Palpitation Hotel xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hoặc là chuyện của mê cung Hoàng Kim? 

Hay là Lý Thạch muốn đầu tư cùng với bên phía đầu tư Viên Mộng?

Không đúng, Lý Thạch đâu đến mức muốn cùng đầu tư vào máy nâng tự động đúng không? Thứ hắn uống đâu phải canh Mạnh Bà, đâu thể nào uống đến mất đi lý trí được?

Bùi Khiêm nhìn đến cái tên “Lý Thạch” là có chút hoảng hốt theo bản năng, sợ Lý Thạch không nói không rằng muốn đầu tư tiền với mình, khiến cho hạng mục thua lỗ bản thân lén lén lút lút giấu giếm trở nên nổi tiếng.

Nhưng mà không tiếp thì không được, tâm lý đà điểu cũng không thể giúp trên lưng mình bớt chịu vài nhát dao.

Hết cách, vẫn phải nhận máy thôi.

“Alo, tổng giám đốc Lý, có chuyện gì sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Thạch: “Tổng giám đốc Bùi, không có chuyện gì đặc biệt. Chỉ là có một người bạn của ta muốn hẹn gặp mặt ngươi một lần, bàn chút chuyện với ngươi, không biết ngươi có thời gian rảnh không?”

“Người bạn này của ta chắc ngươi cũng từng nghe nói đến, thậm chí có thể từng gặp mặt qua. Hắn tên là Vương Bằng, là một trong những nhà đồng sáng lập ra Toàn Dân Bình Luận.”

“Ta, Vương Bằng còn có Tiết Triết Bân là cộng sự, cùng nhau mở quán ăn gia đình Mính Phủ, có ấn tượng không?”

Bùi Khiêm bừng tỉnh.

Có ấn tượng, quá có ấn tượng luôn.

Người này vẫn đang nằm trên cuốn sổ nhỏ của ta đấy!

Tuy rằng vị trí khá áp chót, nhưng Bùi Khiêm chắc chắn sẽ không quên.

Ban đầu chính là cái tên Vương Bằng và Tiết Triết Bân này đi đến bếp tư nhân Minh Vân ăn một bữa cơm, sau đó đặc biệt khen ngợi nó trên app Toàn Dân Bình Luận, viết một bài phê bình dài, cuối cùng sắp xếp lập trình viên đặt cho một cái tên thay vào chỗ trống.

Vì thế, bếp tư nhân Minh Vân đã chuyển lỗ thành lời.

Mối thù này đúng là không đội trời chung!

Hắn lại còn không biết ngại đến gặp mặt ta?

Bùi Khiêm vừa định tìm lý do công viên bận rộn để thoái thác, nhưng sau khi nghĩ lại, dường như vẫn nên gặp mặt thử.

Lỡ như ở sau lưng người này đang ấp ủ âm mưu mới gì đó thì sao?

Nếu bản thân không đi gặp mặt hắn, vậy chẳng phải sẽ tiếp tục bị qua mặt hay sao.

Bùi Khiêm nghĩ đi nghĩ lại: “Hiện tại và ngày mai ta đều rảnh, ngươi để tổng giám đốc Vương sắp xếp đi.”

Lý Thạch rất vui mừng: “Vậy thì quá tốt, vậy thì sau một tiếng nữa, chúng ta gặp mặt ở quán cà phê Internet Netfish bên Đại học Hán Đông thế nào?”

Bùi Khiêm: “Tốt, có điều... cụ thể là có chuyện gì?”

Lý Thạch cười khà khà: “Tổng giám đốc Bùi ngươi đến thì biết, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian quý báu của ngươi!”

Bùi Khiêm: “...”

Sao mà càng nghe càng thấy sợ vậy nè?


……

Cửa hàng quán cà phê Internet Netfish chi nhánh Đại học Hán Đông.

Bùi Khiêm vừa đến không bao lâu, Lý Thạch và đám người Vương Bằng cũng trước sau nối gót theo đến.

“Tổng giám đốc Bùi!”

“Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Vương.”

Sau khi Bùi Khiêm giả dối nói lời khách sáo với hai người bọn họ, thì tự ai nấy ngồi xuống.

Nhìn thấy trên mặt Vương Bằng dường như dạt dào nụ cười, theo bản năng Bùi Khiêm cảm thấy có chút không lành.

Có chuyện gì đáng để hắn vui vẻ vậy chứ?

“Tổng giám đốc Vương tìm ta, cụ thể là có chuyện gì?” Bùi Khiêm vô cùng lo lắng cất tiếng hỏi.

Cứ cảm thấy có người mặt xuân phơi phới đến tìm mình, chắc chắn không có chuyện gì tốt!

Vương Bằng mỉm cười, cũng trả lời ngay, mà nhìn về phía Lý Thạch: “Trước đây sớm đã nghe tổng giám đốc Lý nói, tổng giám đốc Bùi có thể chất cá chép, bất kể là ai, chỉ cần đến gần ngươi một chút, chắc chắn sẽ sản sinh ra vận may!”

“Nếu vừa vặn thể hiện thêm một chút ý tốt, thì sẽ có được thu hoạch cực kỳ phong phú.”

“Sau khi chuyện của quán ăn gia đình Mính Phủ qua đi, ta vẫn còn có chút bán tín bán nghi.”

“Nhưng lần này, ta tin thật rồi!”

Vẻ mặt Bùi Khiêm mê mang, sau khi trầm mặc giây lát, trong đầu chầm chậm bay ra một dấu chấm hỏi.

?

Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?

Ta có thể chất cá chép? Sao ta không cảm nhận được vậy chứ?

Vận may của các ngươi, đều là xui rủi của ta đấy!

Nhìn thấy tổng giám đốc Bùi thờ ơ như không, tổng giám đốc Lý mỉm cười, nói với Vương Bằng: “Tổng giám đốc Vương, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi, tổng giám đốc Bùi không thích người ta rào trước đón sau với hắn.”

“Hơn nữa là, bình thường tổng giám đốc Bùi công việc bận rộn, sự vụ cần xử lý thực sự quá nhiều, thật sự cũng không nhìn thấy biết được chuyện này đâu.”

Bùi Khiêm há miệng, muốn nói lại thôi.

Tuy rằng hai câu nói vừa rồi của tổng giám đốc Lý nghe thế nào cũng thấy sai trái, nhưng thật sự không khơi ra được chỗ sai nào...

Vương Bằng gật đầu: “Được rồi, vậy ta nói thẳng. Tổng giám đốc Bùi có biết không, nhà hàng Vô Danh bởi vì một food blogger nổi tiếng đã bùng nổ độ hot trên mạng diện rộng!”

Bùi Khiêm: “??”

Ta không biết đó!

Nhìn thấy biểu cảm hững hờ của tổng giám đốc Bùi, Lý Thạch cười khà khà: “Xem đi, ta đã nói tổng giám đốc Bùi công việc bận rộn, chuyện nhỏ nhặt thế này sao có thể kinh động đến hắn được chứ.”

Hết chương 962.
Bình Luận (0)
Comment