“Quá nửa là do bản thân cửa hàng trưởng Lâm giải quyết ổn thoả, nếu như chuyện gì cũng đều nói với tổng giám đốc Bùi, vậy cửa hàng trưởng Lâm không phải biến thành thùng cơm rồi sao?”
Vương Bằng vừa thấy Bùi Khiêm không biết chuyện này, tức thời càng thêm hưng phấn.
“Tổng giám đốc Bùi còn chưa biết sao? Vậy vừa hay, để ta giải thích tỉ mỉ đầu đuôi ngọn ngành!”
“Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, nên ta đã theo dõi một vài food blogger nổi tiếng nước ngoài, có rất nhiều người đều là thực khách sành ăn thường xuyên bay đến khắp nơi trên thế giới ăn thử món ngon ba sao Michelin.”
“Hồi tối thứ hai ta phát hiện, một food blogger có mấy triệu fans trước nay ta vẫn luôn theo dõi đã cập nhật một nội dung mới, hơn nữa nội dung này còn được đăng lại nhiều lần.”
“Ta vô cùng hưng phấn nhấn vào xem, thì phát hiện bên trong lại không hề có hình ảnh, là một bài đăng rất dài.”
“Lúc đó ta rất khó hiểu, bởi vì lệch múi giờ, cho nên blogger này thích nhất là thả độc vào giữa đêm, thường xuyên bay khắp nơi trên thế giới, chụp một vài món ngon kinh điển, sau đó thêm thắt bình luận của bản thân.”
“Khác biệt với các food blogger khá nghiệp dư khác chính là nàng có năng lực đánh giá rất tuyệt, đồng thời rất biết cách làm thế nào thỏa mãn mong chờ của người bình thường, giúp bình luận món ngon của mình không quá lộ rõ sự không có căn cứ, cho nên có rất nhiều fans nước ngoài.”
“Nhưng trong ấn tượng của ta, nàng thật sự rất hiếm khi đăng tải kiểu blog thuần chữ thế này.”
“Sau đó ta tỉ mỉ xem thì mới phát hiện, thứ được nhắc trong này không phải là nhà hàng Vô Danh của tổng giám đốc Bùi sao?”
“Chả trách không có ảnh chụp, bởi vì nhà hàng Vô Danh không cho chụp ảnh ha ha!”
Bàn tay cầm cốc cà phê của Bùi Khiêm cứng đờ giữa không trung.
Đột nhiên hắn hiểu rõ tại sao dạo gần đây bếp tư nhân Minh Vân lại có lượng lớn người nước ngoài đến đặt bàn.
Thì ra là do food blogger này đang giở trò quỷ!
Cũng may lúc trước đã có chuẩn bị tâm lý, ngoài mặt Bùi Khiêm vẫn duy trì bình tĩnh, trong lòng thì không ngừng nói với bản thân: “Không được hoảng hốt, cho dù bếp tư nhân Minh Vân có nổi tiếng hơn, cũng không thể kiếm thêm tiền cho ta được!”
Sau khi uống một ngụm cà phê bèn nói: “Sau đó thì sao?”
Vương Bằng bất giác cảm khái: “Trạng thái không sợ sóng gió của tổng giám đốc Bùi, thật sự đáng để học hỏi.”
“Phải biết đó chính là blogger đến cả nhà hàng Michelin cũng kiếm ra được lỗi sai, đủ để biết khẩu vị của nàng khó tính cỡ nào rồi. Nhưng mà lần này, nàng lại dùng một bài đăng rất dài, toàn diện không một góc chết khen ngợi nhà hàng Vô Danh một lượt!”
“Bao gồm chi tiết phục vụ, khẩu vị món ăn các loại, thậm chí còn có hai món cuối cùng, Verjus in Egg và bắp cải chần nước sôi, đầy đủ chi tiết, khen ngợi hết lời!”
“Nàng còn đặc biệt nhấn mạnh một điểm bản thân hài lòng nhất, chính là bất kẻ hỏi vấn đề gì, nhân viên phục vụ đều có thể đáp trả lưu loát, hơn nữa cửa hàng trưởng Lâm còn có kiến thức cực kỳ đáng để suy ngẫm về sự phát triển với ngành ẩm thực, giúp hiểu biết của nàng về văn hoá ẩm thực Trung Hoa càng thêm sâu sắc!”
“Tổng giám đốc Bùi, rất hiếm khi có được khen ngợi thế này.”
“Điều đáng tiếc duy nhất chính là, sách hướng dẫn Michelin hiện tại vẫn chưa tiến vào thị trường nội địa, nếu không bài đăng này vừa xuất hiện, chắc chắn có nhân viên phê bình của Michelin âm thầm đến thăm, đến lúc đó nếu thật sự có thể lấy được hai đến ba sao Michelin, vậy thì...”
Bùi Khiêm nghe đến sợ hãi thon thót.
Đùa gì vậy chứ?
Food blogger này có năng lực lớn đến vậy sao?
Cũng may sách hướng dẫn Michelin vẫn chưa vào thị trường nội địa, nếu không má nó... hậu quả không thể tưởng tượng!
Ngược lại Bùi Khiêm không cảm thấy Michelin có gì lợi hại, dù sao đây cũng là một tiêu chuẩn đánh giá thiên về món Tây, không có giá trị tham khảo gì đối với món ăn Trung Quốc.
Nhưng mà Bùi Khiêm cũng hiểu rất rõ, rất nhiều người biết đến thứ này!
Nếu thật sự lấy được ba sao Michelin, Bùi Khiêm cũng phải chủ động yêu cầu thu hồi.
Nếu không đến lúc đó thực khách từ khắp các nơi trên thế giới điên cuồng chạy đến chỗ này, vậy thì sao? Không phải cục diện hoàn toàn mất khống chế rồi sao?
Cũng may, sách hướng dẫn Michelin lúc này vẫn chưa vào nội địa, cho dù mấy năm sau tiến vào cũng là bắt đầu từ các thành phố lớn như Ma Đô, Đế Đô trước, chắc chắn không đến lượt Kinh Châu.
Bùi Khiêm bất giác thở phào một hơi.
Nhưng suy nghĩ lại, cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Chỉ vì chuyện này mà đến mức Vương Bằng cố ý chạy đến đây tìm mình một chuyến sao?
Tuy food blogger này rất lợi hại, tâng bốc bếp tư nhân Minh Vân, khiến rất nhiều bạn bè nước ngoại chạy đến đặt bàn, ăn cơm, nhưng thế thì sao chứ?
Vẫn là câu nói đó, bếp tư nhân Minh Vân đều được đặt bàn đến hai tháng sau rồi, cho dù nổi tiếng hơn, cũng không khiến ta kiếm được nhiều tiền hơn.
Ta sợ cái gì chứ?
Lý Thạch cũng gật đầu: “Không có cơ hội lấy ba sao Michelin, quả thực đáng tiếc, tuy nói đánh giá Michelin cho món Trung không sát thực tế, nhưng lấy được cũng không có tổn thất gì.”
“Nói thực lòng, sau khi bản thân làm ẩm thực cao cấp, ta càng bội phục tổng giám đốc Bùi hơn. Ẩm thực cao cấp từ 30 điểm làm đến 60 điểm rất dễ dàng, nhưng từ 90 điểm làm đến 95 điểm, thì khó còn hơn lên trời!”
“Tổng giám đốc Bùi lại có thể khiến nhà hàng Vô Danh sau khi có được 90 điểm còn có thể tiếp tục tiến bộ, nhất định đã bỏ ra tâm huyết cực kỳ lớn ở chỗ bọn ta không thể nhìn thấy được!”
Bùi Khiêm: “...”
Nhưng mà Bùi Khiêm còn chưa nói gì, Vương Bằng đã tiếp lời của Lý Thạch.
“Đáng tiếc thật đáng tiếc, nhưng người xưa cũng có một câu nói, là trong họa được phúc!”
“Tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Lý, các người có từng nghĩ đến một chuyện.”
“Hiện tại sách hướng dẫn Michelin vốn chưa vào nội địa, cũng chính là nói, người nước ngoài không thể dựa và Michelin để đánh giá nhà hàng nội địa. Vậy các ngươi nói xem, nếu bọn họ muốn thưởng thức món ngon nội địa, thì phải dựa vào cái gì?”