“Ở trên sân khấu kịch nói, bởi vì khán giả cách khá xa, cho nên bọn họ không nhìn thấy được những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt, để tăng cường sức thể hiện trên sân khấu, thì biểu diễn nhất định phải khoa trương.”
“Tựa game này có thể xem thành một bộ phim điện ảnh tương tác, ở một khía cạnh nào đó có sự tương đồng. Để nhân vật thể hiện tính cách qua nét mặt, khoa trương hóa lối diễn, có thể khiến khán giả hòa mình vào bộ phim, mặc dù sẽ lộ ra nét giả trân, nhưng lại có ý nghĩa tượng trưng trong việc cường hóa nhân vật và cốt truyện, khơi dậy thắc mắc cho người chơi...”
“Lúc trước ta phát cho mỗi người một tờ giấy, phía trên viết đặc điểm sẽ được thể hiện qua vẻ mặt của nhân vật, mọi người phải xem xét kỹ nhưng đặc điểm này, hơn nữa phải dùng phương thức khoa trương hết sức để biểu hiện ra...”
Các diễn viên chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Trước khi Trương Tổ Đình đến, bọn họ cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc là nên dùng loại phương thức nào để diễn giải nhân vật lắm, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, cuối cùng hiệu quả cách diễn đều sẽ rất loạn, không đạt tới yêu cầu của Hồ Hiển Bân.
Nhưng sau khi Trương Tổ Đình phân tích, giảng giải một phen thì mỗi người đều hiểu sâu sắc hơn đối với vai diễn của riêng mình, phương thức biểu diễn cũng được thống nhất.
Hồ Hiển Bân thấy thế mừng rỡ, vội nói: “Tốt, mọi người nỗ lực hơn chút nữa, chúng ta quay lại lần nữa mấy cảnh lúc trước không hài lòng!”
“Nhất định phải đạt được như mong đợi của tổng giám đốc Bùi!”
……
“Hắt xì!”
Bùi Khiêm đang nằm trên ghế sô pha phơi nắng, đột nhiên không nhịn được mà hắt hơi một cái.
“Tổng giám đốc Lý này, lại nói xấu sau lưng ta rồi...”
……
……
Thứ năm, ngày 23 tháng 6.
Tại một quán cà phê gần trường Đại học Hán Đông, lần giảng bài thứ ba của Hà An với “Mã Dương” chính thức bắt đầu.
Hoạt động tuyên truyền Palpitation Hotel khả năng đã được triển khai, trên đường Bùi Khiêm tới quán cà phê đã thấy được biển quảng cáo Palpitation Hotel tại một trạm xe buýt.
Có điều bây giờ Bùi Khiêm cũng không cách xử lý nào tốt hơn, chỉ có thể mặc kệ nó, đồng thời cầu nguyện những hoạt động tuyên truyền này đừng có đạt được hiệu quả tốt.
Hà An giao tài liệu dạy học hôm nay cho “Mã Dương”, đồng thời uống một hớp cà phê, chuẩn bị bắt đầu bài giảng.
Trên mặt Bùi Khiêm vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, khiêm tốn ham học, chỉ có điều ngón tay khẽ run của hắn đã vô tình bán đứng hắn.
Hôm nay, hình như thật sự đúng là sẽ không tiếp tục nói ví dụ về Đằng Đạt rồi!
Ít nhất xem nội dung tài liệu giảng dạy thì là như vậy.
Tiêu đề tài liệu giảng là: “Giảng giải phương án thành công, bài thứ ba: Kiềm chế cảm xúc cá nhân và biểu cảm.”
Đề phòng vạn nhất, Bùi Khiêm lật xem thử nội dung cụ thể của tài liệu, phát hiện ví dụ bên trong là một tựa game thành công rất lâu trước của chính Hà An, “Trò Chơi Địa Chủ”.
Nếu như là trước kia, khi Bùi Khiêm thấy cái tên này có thể sẽ liên tưởng đến game bài ba người “hai mươi bảy lá bài, ngươi có thể hạ ta”, nhưng dù gì thì hắn cũng có chuẩn bị trước, đã nghiên cứu những game thành công mà Hà An từng phát triển.
Đối với Bùi Khiêm mà nói, “Trò Chơi Địa Chủ” có một cái tên quen thuộc hơn trong ký ức là “Phú Ông Lớn”.
Mặc dù tên không giống, vẻ ngoài bất đồng, nhưng cách chơi vẫn là một kiểu.
Bùi Khiêm không khỏi có chút mong đợi đối với bài học lần này.
Hà An nói: “Nội dung chủ yếu của bài học lần này sẽ không tiếp tục nói về ví dụ của Đằng Đạt nữa.”
“Bởi vì trên mặt này, ví dụ về Đằng Đạt cũng không có giá trị gì để học tập cả.”
Bùi Khiêm có phần vui mừng: “Ừm? Thầy Hà, xin chỉ dạy cho?”
Hà An cười: “Điều mà hôm nay ta muốn giảng là về kiềm chế cảm xúc cá nhân và ham muốn biểu đạt. Bất kể là phim ảnh hay là game, người truyền tải của từng nội dung sở dĩ trở thành người truyền tải, cũng bởi vì bọn họ có ham muốn biểu đạt vô cùng nhiều.”
“Mà những thứ bọn họ biểu đạt, nói một cách nghiêm khắc thì đều là ‘ý kiến và cảm xúc cá nhân’ bởi vì những nội dung này bắt nguồn từ những kiến thức mà người đó tự tích lũy được, không chắc được mọi người công nhận.”
“Khi được đại đa số người công nhận, bọn ta sẽ nói, cách biểu đạt của người đó khơi dậy sự đồng cảm, tiết lộ chân tướng, ẩn chứa triết lý, khiến người ta tỉnh ngộ.”
“Mà khi phần lớn người không ủng hộ, thì bọn ta sẽ nói: cách biểu đạt của hắn âm thầm mang theo ý kiến và cảm xúc cá nhân, sản sinh ra chỉ dẫn sai lầm, động cơ không trong sáng.”
“Nhưng mà, nếu như người sáng tác không ‘chèn thêm ý kiến và cảm xúc cá nhân’ thì người đó cũng không phải là một người sáng tác đạt tiêu chuẩn, bởi vì nội dung người đó thể hiện ra không có tư tưởng, trống rỗng.”
“Thế nên, một người sáng tác muốn thành công, thì nhất định phải giữ được sự kiềm chế, không thể chèn thêm ý kiến và cảm xúc cá nhân quá nhiều, cũng không thể quá ít; không thể quá cực đoan, nhưng cũng không thể quá tẻ nhạt.”
“Về phần tại sao ví dụ về Đằng Đạt không có giá trị tham khảo thì...”
“Bởi vì game và phim của Đằng Đạt đã vượt qua giai đoạn này, dù cho có chèn thêm nhiều ý kiến và cảm xúc cá nhân hơn nữa, tất cả mọi người cũng sẽ tiếp nhận, bởi vậy không cần học.”
Bùi Khiêm: “...”
Hắn nhất thời không biết là nên vui hay là nên đau trứng đây.
Hà An nói tiếp: “Đương nhiên, kể cả nội dung ta sắp giảng tiếp theo cũng xen lẫn ý kiến và cảm xúc cá nhân, hy vọng giám đốc Mã hiểu cho.”
“Bởi vì không có cách biểu đạt nào khách quan và công bằng tuyệt đối, bởi vậy bất kỳ món đồ nào một khi đã trải qua quá trình gia công nghệ thuật đều sẽ chịu ảnh hưởng từ tiềm thức của ‘người gia công’.”
“Chẳng qua ý kiến và cảm xúc cá nhân mà ta thêm vào tiếp theo đây là ước nguyện của cá nhân ta với sự phát triển của ngành game trong nước, nếu giám đốc Mã chấp nhận được thì tốt, bằng không cũng không sao cả.”