Toàn bộ suy nghĩ diễn ra trong đầu Diệp Thiên chỉ trong nháy mắt.
Sau đó hắn cũng lễ phép đáp lại ông lão:
- Cảm ơn ông đã nhắc nhở. Lần sau cháu sẽ không đến nhưng nơi như này nữa. Quả thật cám dỗ quá nhiều, cháu vượt qua không nổi.
Vừa nói chuyện, Diệp Thiên vừa dùng thần thức kiểm tra một lần ông lão.
Khí tức bình thường, có chút suy yếu tuổi già. Chắc chắn không phải người tu luyện.
Quét qua ví, Diệp Thiên biết được đối phương tên Lục Trường An. Năm nay đã bảy mươi mốt tuổi.
Nhưng thứ khiến cho hắn chú ý là tấm thẻ màu đen trong ví của ông.
Đây là tấm thẻ cao cấp nhất của ngân hàng Đông Châu. Chỉ có những chủ tịch của tập đoàn rất lớn mới có thể sở hữu.
Ông lão nghe xong câu trả lời của Diệp Thiên cũng tươi cười chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, từ đằng xa chạy đến một cô gái tuổi chừng mười tám. Mái tóc dài xõa qua vai. Khuôn mặt diễm lệ mang theo mấy phần hồn nhiên. Đôi mắt to tròn, trong veo. Thân hình nhỏ nhắn, chỉ cao chừng một mét sáu mươi. Tất cả kết hợp hài hòa với nhau, chỉ có thể mô tả bằng hai chữ dễ thương.
Vừa lại gần, cô liền ôm lấy cánh tay của ông lão, hờn dỗi lên tiếng:
- Ông nội vậy mà lại trốn cháu ra ngoài chơi rồi! Lần trước không phải ông hứa sẽ dẫn cháu theo sao?
Ông lão nở ra một nụ cười hiền hòa, khẽ xoa đầu cháu gái:
- Ông xin lỗi! Đều tại tuổi già đãng trí, lúc nhớ lúc quên. Lần sau đi đâu ông nhất định sẽ dẫn cháu theo.
Diệp Thiên bên cạnh đã có chút chấn kinh.
Từ cuộc trò chuyện có thể nghe ra đây không phải lần đầu hai người đến đây.
Ông lão không dẫn theo cháu gái có lẽ vì an toàn. Nhưng khi cô đến ông cũng chẳng có chút bận tâm nào.
- Rốt cuộc hai ông cháu này có lai lịch gì?
Đừng nhìn Tô Minh có thể thoải mái dẫn Diệp Thiên đến nơi này đi dạo mà nghĩ nó đơn giản.
Phải biết rằng gia thế nhà Tô Minh không hề bình thường chút nào. Chỉ cần nghe qua lời kể về chiếc siêu xe đang đi cũng đủ biết thế lực nhà hắn rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Diệp Thiên phỏng đoán thấp nhất nhà Tô Minh cũng phải thuộc tốp đầu tại cái Bắc Châu này.
Còn về nơi gọi là Thiết Ngưu phường thị, bề ngoài nhìn qua mua bán tấp nập, nói cười vui vẻ như một khu chợ bình thường.
Nhưng khi đi sâu vào trong mới có thể nhìn rõ bản chất của nó.
Súng ống, đạn dược, thuốc phiện, ma túy, tất cả giống như Tô Minh nói chỉ cần tiền là có thể mua được.
Thậm chí có mấy bang phái còn cung cấp dịch vụ đâm thuê chém mướn, chỉ là giá cả có chút đắt.
Diệp Thiên đi dạo một vòng có thể nhìn ra ở đây hơn phân nửa là loại người rác rưởi không việc ác nào không làm.
Tất cả bọn chúng có thể hiền lành buôn bán tại nơi đây chính là vì có một thế lực chi phối tất cả, tạo nên một quy tắc không ai dám vi phạm.
Nhưng tất cả chỉ gói gọn bên trong Thiết Ngưu phường thị. Khi bước chân ra bên ngoài, bản chất của chúng sẽ hoàn toàn hiện rõ, không chút kiêng kị.
Diệp Thiên muốn biết thêm đôi chút về hai người trước mắt liền dùng thần niệm quét qua cô gái.
Nhưng thứ hiện ra trước mắt khiến hắn vô cùng vui sướng.
Trận nhãn mà hắn tìm kiếm khắp cả khu chợ này vậy mà nằm trên người cô gái trước mắt.
Cụ thể chính là viên đá trang sức màu đỏ mà cô đang đeo trên cổ.
Vui vẻ là thế nhưng Diệp Thiên không có ý định trực tiếp hỏi thăm mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Vừa ra khỏi Thiết Ngưu phường thị, bất ngờ sáu tên du côn đi đến trước mặt Diệp Thiên.
Đến gần chúng chia ra tạo thành vòng tròn vây kín anh lại.
Diệp Thiên vừa nhìn đã biết mục đích của chúng là nhắm đến năm trăm triệu của mình rồi.
Nhưng có chút bất ngờ đám này cùng mấy tên canh giữ lối vào giống nhau như đúc.
Đều cắt đầu trọc, đều xăm trổ. Đặc biệt là hình xăm con trâu ở sau lưng.
Diệp Thiên có chút suy tư:
- Con trâu. Thiết Ngưu phường thị. Đám này không phải chính là kẻ cai quản nơi này chứ.
Câu nói tiếp theo của đám du côn khiến Diệp Thiên hoàn toàn chắc chắn vào suy nghĩ của mình:
- Bọn tao là Thiết Ngưu bang quản lý khu chợ đen này. Nghe nói mày mới kiếm được năm trăm triệu tiền đổ thạch nên đến thu ít phí bảo kê.
Trước khi tham gia đổ thạch, Diệp Thiên cũng đã tính đến việc mình sẽ bị chặn cướp khi đi ra ngoài.
Dự định khi đó của hắn là trực tiếp bỏ chạy, không nói một lời. Dù sao với trình độ luyện thể nhập môn sơ kì của hắn, muốn chạy ai có thể đuổi được cơ chứ.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên hoàn toàn không có ý định bỏ trốn.
Tất cả bắt nguồn từ một biến số mà hắn không ngờ tới. Chính là cô cháu gái tên Lâm Uyển Thanh kia.
Thời khắc nhìn thấy chiếc dây chuyền đeo trên cổ của cô, Diệp Thiên biết rằng cánh cửa tu tiên đã nằm trong lòng bàn tay.
Nếu đã có thể tu tiên, hắn hoàn toàn không ngại phiền phức. Nói đúng hơn, chỉ cần có thực lực Diệp Thiên muốn dính tới càng nhiều phiền phức càng tốt.
Nhìn về phía mấy tên côn đồ trước mắt. Diệp Thiên cười lạnh một tiếng:
- Muốn cướp tiền của tao? Lá gan chúng mày cũng không nhỏ!
Nghe được những lời này, sáu tên côn đồ đã hoàn toàn nổi giận:
- Ở cái Bắc Châu này, chưa có ai dám không nể mặt mũi Thiết Ngưu bang bọn tao. Hôm nay mày đừng mơ có thể lành lặn bước ra nơi này.
- Anh em xông lên cho hắn ta một bài học!
Dứt lời sáu tên đồng loạt lao đến quyền đấm cước đá loạn xạ.
Diệp Thiên đứng bất động cho chúng đánh, vẻ mặt khinh bỉ lên tiếng trào phúng:
- Đúng là một lũ to mồm! Với thực lực rác rưởi thế này ai cho chúng mày tự tin màu mè trước mặt tao?
Nói xong, Diệp Thiên bắt lấy tay một tên đang đấm tới mặt mình.
Chỉ nghe răng rắc thanh âm xương gãy.
Cẳng tay tên xui xẻo đó trực tiếp bị bóp gãy làm đôi, kèm theo đó là một tiếng kêu rên đau đớn.
Sau đó, Diệp Thiên tiện chân tung ra năm cước. Năm tên còn lại cũng ngã nhào ra đất, lăn lộn kêu la thảm thiết.
Có tên bị gãy chân, tên gãy xương sườn, tên thì gãy tay. Cảnh tượng phải nói vô cùng thê thảm.
Diệp Thiên bình thản lắc đầu rời đi hiện trường như chưa từng có việc gì xảy ra.
Hắn gọi một chiếc taxi đi đến địa điểm là nơi ở ghi trên chứng minh thư của cô gái tên Lâm Uyển Thanh vừa gặp khi nãy.
Diệp Thiên dự định tối nay sẽ lẻn vào trộm đi chiếc dây chuyền.
Ngay từ đầu hắn hoàn toàn không có ý định hỏi mua lại.
Đơn giản vì Diệp Thiên nhìn thấy được trên sợi dây chuyền có khắc tên Lâm Uyển Thanh. Chắc chắn đây là món quà được tặng riêng cho cô, mang ý nghĩa không nhỏ.
Cơ hội mua lại gần như bằng không.
Mà kể cả cô ta có bán lại Diệp Thiên cũng chưa chắc đã đủ tiền mà mua.
Vậy nên giải pháp tốt nhất mà hắn đưa ra chính là ăn trộm.
Đến nơi, Diệp Thiên tìm một góc khuất ít ai để ý bắt đầu chờ đợi.
Kết quả sau hơn hai tiếng, một chiếc xe taxi chở hai ông cháu đã xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Thiên.
Hắn liền đi theo đến khi nó dừng lại trước cổng một ngôi nhà hai tầng.
Nhìn thấy hai ông cháu vào trong, Diệp Thiên đã khẳng định đây chính là nơi ở của cô gái tên Lâm Uyển Thanh.
Dù sao vẫn còn sớm, cũng không vội, hắn bình thản đi vào một quán ăn lấp đầy cái bụng.
Mười hai giờ đêm.
Diệp Thiên lén lút trèo lên mái nhà, bắt đầu dùng thần niệm nhìn vào phòng Lâm Uyển Thanh.
Khi chắc chắn cô đã ngủ say và trong phòng không có camera hắn mới thông qua ban công đi vào.
Lâm Uyển Thanh lúc này mặc trên mình bộ đồ ngủ màu hồng phấn, bên cạnh ôm gấu bông y như một cô công chúa nhỏ đang ngủ say trong chuyện cổ tích.
Người đẹp trước mắt nhưng Diệp Thiên không chút rung động.
Hắn chậm rãi tiến lại gần giường, cúi thấp người nhẹ nhàng tháo xuống chiếc dây chuyền bỏ vào túi áo. Sau đó lập tức rời đi không chút dấu vết như chưa từng xuất hiện tại nơi đây.
Trận nhãn của tụ linh trận đã nằm trong túi, Diệp Thiên kích động lộ rõ ra mặt.
Hắn muốn lập tức trở về Vân Sơn bố trí tụ linh trận.
Không thể chờ đợi thêm nữa, Diệp Thiên bỏ qua taxi mà trực tiếp chạy về Vân Sơn.
Cũng đã là luyện thể nhập môn sơ kì, chạy bộ mấy chục cây số với hắn chẳng chút vấn đề.
Có chăng thì chính là đói bụng. Dù sao tiêu hao năng lượng cũng cần nguồn cung cấp bổ sung.
Mà lựa chọn duy nhất chính là ăn cơm.
Cũng may, sau khi luyện thể, hệ tiêu hóa cũng đã được cải thiện.
Đối với Diệp Thiên ăn cơm giống như đổ xăng vậy. Chỉ cần vừa ăn xong có thể lập tức chạy tiếp không chút nghỉ ngơi.
Thậm chí vừa chạy vừa ăn cũng hoàn toàn có thể.
Kết quả Diệp Thiên chạy năm mươi cây số phải dừng lại ăn cơm đến ba lần. Nhưng tốc độ quả thật kinh người.
Trừ đi thời gian ăn cơm, Diệp Thiên chính là chạy không ngừng nghỉ năm mươi cây số mà chỉ mất chưa đến ba mươi phút.