Vậy ngươi mau nói nghe thử.
Tiết Giai có vẻ vô cùng kích động, bởi vì chuyện này trực tiếp liên quan đến thành tích và cái ghế của ông ta nha. Bây giờ trong triều lại có gợn sóng lưu động, ông ta thật sự không muốn xảy ra sai sót gì vào lúc này.
Hàn Nghệ cười hỏi: "Tiết Huyện lệnh này, ông cho rằng những người kia vì sao lại làm vậy?"
Tiết Giai sửng sốt, cảm thấy Hàn Nghệ hỏi câu này có chút ngu ngốc, nói: "Còn có thể la vì cái gì chứ, đương nhiên là vì tiền tài rồi!"
Hàn Nghệ cười lắc đầu nói: "Cái này không chuẩn xác, trên đời này cách để kiếm được tiền có rất nhiều, có thể trồng trọt, có thể buôn bán, tại sao phải đi làm chuyện phạm pháp?"
Tiết Giai ngẩn người, nói: "Vậy thì ngươi nói xem là vì sao?"
"Là để thỏa mãn lòng tham của mình."
"Chuyện này không giống nhau sao?"
"Khác nhau về bản chất."
Hàn Nghệ nói xong thì chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, một tên lừa đảo lại đi phân tích tâm lý của kẻ lừa đảo, vậy chẳng phải là đập nồi cơm của chính mình sao, lại thấy vẻ mặt Tiết Giai nóng vội, thế là tiếp tục nói: "Thật ra mỗi người đều có lòng tham, Tiết Huyện lệnh chắc chắn cũng muốn thăng quan, việc này không có gì đáng trách. Nhưng Tiết Huyện lệnh chắc chắn sẽ không vì thăng quan mà làm chuyện phạm pháp, sở dĩ bọn họ sẽ bí quá hóa liều, là vì bọn chúng có lòng tham còn lớn hơn người bình thường."
Tiết Giai cái hiểu cái không gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý, nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện tróc nã bọn chúng."
"Quan hệ rất lớn." Hàn Nghệ cười nói: "Một tên lừa gạt khi ra tay lần đầu, khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng khẩn trương và sợ hãi, thế nhưng một khi may mắn thành công, vậy sẽ làm lòng tin và lòng tham của họ nhanh chóng bành trướng, cho nên bọn họ nhất định sẽ tiếp tục lừa gạt."
Tiết Giai hơi gật đầu, vẻ mặt khó xử nói: "Coi như là ngươi nói có lý, vậy chúng ta biết khi nào thì bọn họ đi lừa tiếp, hơn nữa bây giờ ta cũng không có thời gian đợi tiếp nữa."
Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Cho nên chúng ta nhất định phải cho bọn họ một cơ hội."
Tiết Giai khó hiểu nói: "Nói vậy là sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Rất đơn giản, dĩ hòa vi quý."
Dừng lại một chút, hắn lại cười nói: "Tin rằng Tiết Huyện lệnh đã tạm thời đè chuyện này xuống."
Tiết Giai gật đầu nói: "Chuyện này may mà những người này đều sống ở nơi khá xa xôi, cũng chỉ phái mấy người đại diện đến, nếu là xảy ra ở gần đây, cho dù ta muốn đè xuống cũng đè không được."
Hàn Nghệ nói: "Như vậy thì không thể tốt hơn được nữa, không phải chỉ là một vạn tiền thôi sao, Phượng Phi Lâu chúng ta gánh, bán ra đủ số máy dệt vải cho bọn họ là được."
Tiết Giai nheo mắt. Thật ra đây cũng là chuyện ông ta hi vọng nhìn thấy nhất. Nếu Phượng Phi Lâu chịu gánh số tiền này, vậy thì những dân chúng kia sẽ không kiện cáo, mọi chuyện liền thuận lợi, ngượng ngùng cười nói: "Biện pháp này, ta cũng từng thương lượng với Lưu Nga. Thật ra những người kia cũng chỉ muốn đòi lại tiền của mình, hoặc là máy dệt vải mà thôi, nhưng Lưu Nga lại sống chết không chịu, còn nói làm như vậy sẽ tổn hại danh dự của Phượng Phi Lâu. Nói đoạn ông ta lại nhìn Hàn Nghệ, ngụ ý là ta cũng đồng ý làm như vậy, vấn đề là các ngươi có chịu hay không."
Sặc! Ngươi coi người ta là kẻ ngốc sao, nếu đồng ý thì chẳng phải là bỏ tiền để giúp ngươi dẹp yên chuyện này sao, còn không có kết cục tốt. Trong lòng Hàn Nghệ mắng thầm, ngoài miệng lại ha ha nói: "Nếu vô duyên vô cớ nuốt thiệt thòi này, ta đương nhiên sẽ không chịu, ta làm vậy chỉ là để khiến những kẻ lừa gạt kia mắc câu thôi. Vừa hay lúc này ta lên làm Giám Sát Ngự Sử, nếu làm lớn chuyện thì cũng mang lại phiền phức vô cùng lớn cho ta, huống hồ số tiền này cũng không nhiều lắm, ta có đủ lý do để tiêu tiền dẹp họa, dàn xếp ổn thỏa, bọc kín sự việc này."
Tiết Giai nghe đến đó, coi như là nghe hiểu một chút, nói: "Những người đó thấy ngươi làm như vậy, nhất định cho rằng ngươi không dám làm lớn chuyện này, vậy thì bọn họ càng không hề sợ hãi."
"Đạo lý chính là thế." Hàn Nghệ cười nói: "Chỉ cần hai bên chúng ta tạo ra biểu hiện giả đang cấp bách che dấu việc này, vậy thì bọn chúng rất nhanh sẽ ra tay lần thứ hai, hơn nữa giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, nếu chuyện này sớm muộn gì vẫn bị truyền ra, thì các địa khu xung quanh đều biết cả, chắc chắn sẽ có lòng đề phòng, khi đó bọn chúng không thể ra tay được nữa, cho nên bọn chúng nhất định sẽ thừa dịp thời gian không nhiều lắm này mà đi lừa gạt lần nữa, tranh thủ kiếm nhiều tiền hơn."
"Nói có lý, nói có lý."
Tiết Giai liên tục gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Cho nên, Tiết Huyện lệnh chỉ cần phái người đến những hương thôn cách thành khá xa kia, nhưng lại không phải xa lắm ôm cây đợi thỏ là được, bởi vì người cách thành Trường An quá gần gần như đều trực tiếp đến cửa mua, nhưng nếu quá xa, có thể còn chưa biết chuyện này, nhưng không sao cả, ta tin bọn chúng chọn dải hương thôn kia để lừa gạt chắc chắn có nguyên nhân của bọn chúng, chỉ cần chúng ta phân tích cụ thể về những hương thôn kia một chút, thì có thể tính được địa điểm mà bọn họ có thể hạ thủ nhất."
Gương mặt đầy u sầu kia của Tiết Giai lập tức như trời quang mây tạnh, như vậy thì cho dù không bắt được những tên lừa gạt kia thì ông ta cũng không chịu ảnh hưởng, dù sao thì ngoài mặt Phượng Phi Lâu đã gánh rồi, cười ha ha nói: "Hàn Ngự Sử quả thật là danh bất hư truyền, Tiết mỗ khâm phục, khâm phục."
Hàn Nghệ có thể giúp đỡ bọn họ phá án, ông ta đương nhiên sẽ không cho Hàn Nghệ xem sắc mặt giống như vừa rồi nữa.
Hàn Nghệ khẽ gật đầu, nói: "Không dám, không dám, Tiết Huyện lệnh nói quá lời, việc này nếu đã dính líu đến Phượng Phi Lâu chúng ta, thì ta không thể mặc cho bọn chúng làm bậy được, thật ra ta cũng là đang giúp mình thôi."
Tiết Giai gật đầu, đột nhiên tò mò nói: "Tại sao Hàn Ngự Sử lại hiểu những kẻ lừa gạt này như vậy?"
Hức! Phân tích hình như có hơi quá rồi, Hàn Nghệ thở dài một tiếng.
Tiết Giai nói: "Hàn Ngự Sử lẽ nào có lời khó nói."
Hàn Nghệ nói: "Nếu ta nói ra, Tiết Huyện lệnh có thể giữ bí mật thay ta được không."
Lòng hiếu kỳ của Tiết Giai đã hoàn toàn bị Hàn Nghệ gợi lên, liên tục gật đầu.
Hàn Nghệ thở dài: "Thật không dám giấu, khi nhỏ ta vô cùng đơn thuần, từ nhỏ bị người ta lừa đến lớn, do vậy vô cùng quen thuộc với những tên lừa gạt này."
Hiểu kẻ lừa gạt chỉ có hai loại người, một loại là kẻ thường đi gạt người ta, một loại chính là thường bị người ta lừa.
Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không nói mình là lừa gạt, vậy thì chỉ có thể chọn loại sau.
"Thì ra là thế."
Tiết Giai vô cùng thông cảm nhìn Hàn Nghệ, nói: "Có câu kẻ ngốc ngàn lo, tất có được một, nếu không phải ngươi từ nhỏ bị lừa đến lớn, hôm nay làm sao có thể nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết được chứ."
Ngươi mẹ nó thật sự biết an ủi người mà, Hàn Nghệ cảm động nói: "Đa tạ."
Đối phó với mấy tên tiểu lừa gạt này, Hàn Nghệ cũng không muốn động não nhiều nữa, dù sao thì hắn vừa mới quay về, cái nào đơn giản thì cứ làm, dựa vào tính người, đặc biệt là tính cách của kẻ lừa gạt, hắn có lý do tuyệt đối, chỉ cần những kẻ lừa gạt kia nhìn thấy quan phủ và Phượng Phi Lâu đều muốn dàn xếp ổn thỏa, thì nhất định sẽ ra tay trong thời gian ngắn lần nữa.
Hàn Nghệ và Tiết Giai lại cẩn thận thảo luận một phen, để huyện nha ra mặt trấn an những dân chúng bị lừa kia, bày tỏ Phượng Phi Lâu chịu gánh khoản nợ oan uổng này, chỉ mong mọi người hòa giải, đừng sinh thêm nhiều thị phi nữa. Đương nhiên, làm vậy tuyệt đối không phải là thừa nhận chuyện này là do Phượng Phi Lâu làm, nhưng Phượng Phi Lâu cũng có trách nhiệm nhất định, nếu ngươi không ra chế độ chia kỳ trả tiền thì đã không có việc này.
Những dân chúng kia chỉ muốn đòi lại tiền, còn chuyện có phải là Phượng Phi Lâu làm không thì bọn họ căn bản không quan tâm.
Sau khi thương lượng xong, Tiết Giai liền sai người thả Lưu Nga và Tang Mộc ra trước, ông ta không không lo lắng Hàn Nghệ sẽ trở mặt không nhận người.
Thật ra Tiết Giai cũng biết việc này không liên quan gì đến Phượng Phi Lâu, do vậy cũng không làm khó Lưu Nga và Tang Mộc, tùy tiện tìm một gian phòng trống cho bọn họ ở, ngay cả nhà lao còn chưa từng đến nữa.
"Hàn tiểu ca, ngươi ngươi về rồi sao?"
"Ân công, ngươi trở về thật sự là tốt quá."
Lưu Nga, Tang Mộc nhìn thấy Hàn Nghệ không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng, vội vàng đi qua.
Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta vừa đi vừa nói đi."
Lưu Nga nhìn xung quanh, cũng cảm thấy nơi này không phải là nơi nói chuyện, gật đầu, cùng với Hàn Nghệ ra khỏi huyện nha.
Hùng Đệ chờ bên ngoài vừa thấy Lưu Nga và Tang Mộc, mỉm cười ngoắc tay nói: "Lưu tỷ, Tang Mộc ca."
"Tiểu Béo, Tiểu Dã, các đệ cũng đến."
Tang Mộc vui vẻ nói.
Hùng Đệ ha ha nói: "Đương nhiên, ba người chúng ta sẽ không tách ra mà."
Hàn Nghệ hơi liếc xéo Hùng Đệ, nói: "Được rồi, được rồi, nhanh chóng về đi."
Trên đường, Hàn Nghệ nói cho Tang Mộc biết, tặng cho những dân chúng kia đủ số máy dệt vải.
Tang Mộc không có quá nhiều ý kiến đối với lời của Hàn Nghệ, nhưng Lưu Nga lại kiên quyết phản đối, nói: "Việc này sao có thể được. Tiền chỉ là việc nhỏ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì người khác còn không thật sự cho rằng Phượng Phi Lâu chúng ta đang lừa gạt."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đã thương lượng xong với Tiết Huyện lệnh rồi, chuyện này ông ta cũng khó xử, dứt khoát dàn xếp ổn thỏa, đừng tiếp tục làm lớn chuyện này nữa. Hơn nữa, ta vừa được Hoàng thượng phong làm Giám Sát Ngự Sử, ta cũng không muốn sinh thêm nhiều thị phi trong thời điểm mấu chốt này."
Lưu Nga kinh ngạc vui mừng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi... ngươi làm quan rồi?"
Hàn Nghệ gật đầu.
"Thật sự là tốt quá rồi."
Lưu Nga kích động không thôi, lập tức ném chuyện máy dệt vải sang một bên, liên tục hỏi thăm chi tiết chuyện Hàn Nghệ lên làm quan.
Hàn Nghệ không thể nói cho nàng biết chi tiết trong đó, chuyện đó thể nào cũng dọa nàng cả đêm không ngủ được, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ nói qua một lượt với Lưu Nga.
Trở lại Phượng Phi Lâu, đám người Mộng Nhi lo lắng thật lâu nhìn thấy Lưu Nga đã trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Nghệ không đợi các nàng hỏi nhiều, liền nói cho các nàng biết, sự việc đã giải quyết rồi.
Đám người Mộng Nhi thấy Hàn Nghệ nói như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao chuyện này cũng không phải các nàng quản, cũng xuất phát từ sự quan tâm mà hỏi Lưu Nga có chịu uất ức ở huyện nha hay không.
"Tiểu Nghệ ca, nói cho ngươi biết một tin tốt."
Mộng Đình đột nhiên nhảy ra trước mặt Hàn Nghệ, giống hệt tên trộm mà nhỏ giọng nói.
Hàn Nghệ là chuyên gia tâm lý, liếc mắt liền nhìn ra Mộng Đình muốn nói cái gì, nhưng cũng vờ như không biết, làm bộ tò mò nói: "Tin tốt gì?"
Mộng Đình hơi liếc nhìn sang Mộng Tư, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nghệ ca, nói cho ngươi biết, Mộng Tư tỷ tỷ tìm được ý trung nhân rồi."
Mộng Tư thật ra vẫn luôn chú ý phía này, rõ ràng là nàng cố ý bảo Mộng Đình nói cho Hàn Nghệ biết, thăm dò ý của Hàn Nghệ, vội vàng đi sang, kéo bàn tay nhỏ của Mộng Đình, ngượng ngập nói: "Mộng Đình, muội đừng nói lung tung."
Hàn Nghệ ha ha nói: "Ta đã nghe nói rồi, Tạ đại tài tử à."
Mộng Nhi cũng đi qua, cười khanh khách nói: "Vừa rồi bọn muội cũng nhìn thấy Tạ tài tử kia, có thể nói là nhất biểu nhân tài, thật sự là trai tài gái sắc với Mộng Tư muội muội."
Mộng Tư dậm mạnh chân, nói: "Mộng Nhi tỷ tỷ, ngay cả tỷ cũng chế giễu muội."
Hàn Nghệ nói: "Mộng Nhi, có phải cô ngưỡng mộ Mộng Tư không, nếu là vậy, ta có thể giúp cô tìm một vị lang quân như ý."
Mặt Mộng Nhi đỏ bừng lên nói: "Ta mới không cần ngươi tìm."
Hàn Nghệ cười ha ha, lại nói với Mộng Tư: "Mộng Tư, cô biết đó, con người ta vô cùng tùy tiện, ta cũng không thích can thiệp cuộc sống tình cảm cá nhân của các cô, hơn nữa các cô sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta, không thể biểu diễn cả đời được, chỉ cần đối phương không phải là người xấu gì đó, mà cô lại thích, thì ta tuyệt đối sẽ không phản đối, ngược lại, ta sẽ thật lòng chúc phúc cho cô."
Mộng Đình khoác tay Mộng Tư, cười hì hì nói: "Mộng Tư tỷ tỷ, tỷ nghe thấy không, muội đã nói Tiểu Nghệ ca sẽ không phản đối mà."
Mộng Tư trong lòng vừa mừng vừa thẹn, nói: "Đa tạ Tiểu Nghệ ca."
"Việc này có gì mà tạ ơn, cô vốn tự do mà."
Hàn Nghệ nhún vai, lại nói với các nàng Mộng Nhi: "Mộng Nhi, các cô cũng giống như vậy, tuyệt đối đừng coi ta là chướng ngại vật thành gia lập thất của các cô, mỗi người đều cần có tình yêu của mình."