Vốn dĩ bọn Mộng Nhi là vinh quang mà về, dù sao thì bọn họ biểu diễn rất thành công, Hoàng đế cũng ban thưởng cho bọn họ thật lớn, nhưng lại không nghĩ đến, vừa về lại nhận ngay tin xấu Lưu Nga và Tang Mộc bị bắt, làm cho bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.
Nhưng mà bây giờ Lưu Nga, Tang Mộc đều đã về, hơn nữa Hàn Nghệ cũng nói sự việc đã giải quyết rồi, thế là mọi người mới trở lại vui mừng.
Tiệc mừng công chắc chắn là phải có, Hàn Nghệ vô cùng hào sảng mở tiệc chiêu đãi tất cả nhân viên hiện có của Phượng Phi Lâu, bày ra 8 bàn ở hậu viện, trong lâu thì bày tới 15 bàn.
Các nàng Mộng Nhi cũng mang phần thưởng của Hoàng đế ra chia sẻ với đám Mộng Dao. Tuy rằng đám Mộng Dao không đi, nhưng bọn họ cũng có công lao không thể thiếu được, đây là vinh dự thuộc về cả Phượng Phi Lâu, chứ không phải vinh dự thuộc về cá nhân các nàng Mộng Nhi.
Đương nhiên, diễn viên chính của buổi tiệc vẫn là Hùng Đệ, chẳng vì gì cả, chỉ vì nó biết nói chuyện mà thôi. Hùng Đệ độc chiếm cả buổi tiệc, ngồi xếp bằng trên ván, kể lại những gì bọn họ nhìn thấy nghe thấy ở Vạn Niên Cung. Bởi vì nhân viên trong Phượng Phi Lâu đều là những dân chúng ti tiện, bọn họ căn bản không cách nào tưởng tượng được những chuyện xảy ra ở tầng lớp trên, nên lắng nghe rất nhiệt tình.
Trong bất tri bất giác, đã tới canh hai, Tiểu Béo mệt rồi, buổi tiệc cũng tan, mọi người đều đi nghỉ ngơi.
Vừa rồi Hàn Nghệ uống hơi nhiều, nhất thời không thể ngủ được, thế là bưng một chén trà nóng ngồi bên bàn đá trong hậu viện.
"Hàn tiểu ca?"
Chợt nghe thấy một tiếng gọi ngờ ngợ.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn, chỉ thấy hành lang trước cửa có một bóng người, cười nói: "Lưu tỷ, tỷ còn chưa ngủ à?"
Người tới chính là Lưu Nga.
Nàng tiến tới, thiệt tình nói: "Hôm nay chuyện tốt, chuyện xấu đan xen, nhất thời hơi khó ngủ."
Hàn Nghệ biết Lưu Nga rất hay lo lắng, chỉ có chút chuyện cũng có thể khiến nàng nghĩ ngợi lung tung, e rằng đây chính là bệnh nghề nghiệp của cung kỹ rồi, cười nói: "Ta nói này, về chuyện bị lừa, tỷ không cần quá lo lắng. Chẳng qua chỉ là một vạn tiền, hà tất phải canh cánh trong lòng. Nào ngồi đi."
Lưu Nga ngồi xuống, nói: "Ta chỉ là nuốt không nổi cục tức này, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải chịu trách nhiệm chuyện này chứ."
Hàn Nghệ cười gật đầu nói:" Chúng ta không phải là chịu trách nhiệm, mà là vì con đường làm quan tương lai của ta. Chuyện này Tiết Huyện lệnh cũng khó xử. Nếu ta có thể bán một nhân tình cho ông ta, vậy thì chúng ta có lời rồi, chúng ta cũng không cần phải cay cú chuyện này, ngày sau còn có rất nhiều chuyện phải nhờ vả ông ta, ta không cảm thấy đây là một chuyện xấu."
Lưu Nga nghe vậy khẽ gật đầu.
Dù sao nàng cũng là một nữ nhân, lòng dạ sao có thể so được với Hàn Nghệ, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Hàn Nghệ hiểu rõ trong lòng, cứ xoắn xuýt về vấn đề này sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm khó chịu, thế là chuyển đề tài nói: "Mấy ngày ta đi, việc kinh doanh trong nhà đều ổn chứ."
Vừa rồi hắn chỉ lo uống rượu, còn chưa kịp hỏi thăm tình hình gần đây của Phượng Phi Lâu.
Lưu Nga nói: "Tất cả đều thuận lợi, chỉ là lúc mới bắt đầu, có rất nhiều công tử ca đều cảm thấy bất mãn về việc hủy bỏ ngày nam nhân. Bọn họ hi vọng đến đây xem kịch nói có bọn Mộng Dao diễn. Thế nhưng sau khi vào hạ thì đỡ hơn nhiều, bởi vì thời tiết nóng bức, các công tử ca có tiền đều ra ngoại thành tránh nóng rồi, nữ nhân đến nơi này cũng ít đi rất nhiều, ta cũng dựa theo ngươi an bài, đổi 'Ngày phụ nữ' thành bảy ngày một lần.
Ngược lại máy dệt vải của chúng ta càng bán càng nhiều. Hơn nữa, xưởng mộc mới cũng đã xây xong, những học đồ kia ít nhiều cũng đã có thể giúp đỡ được, sản lượng mỗi tháng tăng lên hơn gấp đôi. Hơn nữa, do mấy tháng nay chúng ta ít mở cửa buôn bán, do vậy nhân sự dư thừa. Về chuyện cải tạo hẻm bắc thì đã hoàn thành tương đối rồi, ngày mai ngươi đi xem đi."
Hàn Nghệ ừm một tiếng nói: "Vất vả cho tỷ rồi."
Lưu Nga khiêm tốn nói: "Ta chỉ nói miệng thôi, tất cả đều do Tang Mộc, Trà Ngũ làm những việc này."
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Vậy việc chiêu thương thì sao?"
Lưu Nga nói: "Chuyện này cũng đã liên hệ kha khá rồi, về tiền thuê bọn họ đều không có ý kiến, chỉ là trước mắt chúng ta cũng không thể nói cho bọn họ biết khi nào có thể đến hẻm Bắc buôn bán. Mà chuyện này nếu không thể xác định, thì một vài chi tiết đều không thể bàn tiếp được."
Hàn Nghệ nói: "Trước khi bắt đầu kinh doanh, chúng ta trước tiên phải tiến hành chế độ bán vé, ta dự định ngày đầu tiên chúng ta khai trương lại thì sẽ tiến hành chế độ bán vé."
Lưu Nga hơi nhíu mày nói: "Nhưng vé thì phải làm thế nào, nếu dễ bị người ta bắt chước, thì sẽ xảy ra rất nhiều phiền phức."
Hàn Nghệ mỉm cười, hắn là một cao thủ làm giả, nếu dễ dàng bị người ta bắt chước như vậy, thì hắn cũng đừng đi lăn lộn nữa, nói: "Chuyện này ta đã sớm có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không bị người ta dễ dàng bắt chước được."
Lưu Nga nghe xong thì lập tức yên lòng, kích động hỏi: "Vậy không biết ngươi định khi nào thì khai trương?"
Hàn Nghệ nói: "Đợi thêm vài ngày nữa đi, dù sao cũng không vội, nhưng trước tiên phải đi tuyên truyền chế độ bán vé trước đã."
Lưu Nga gật đầu, nói: "Ta biết rồi."
Hàn Nghệ nói: "Còn nữa, nhớ mời thêm một vài ca kỹ nữa đến đây. Một khi thị trường mở ra, vậy thì không thể tùy ý như trước, chúng ta chắc chắn phải có một kế hoạch lưu diễn, chuẩn bị ra ngoài biểu diễn bất cứ lúc nào. Hơn nữa chúng ta cũng cần một vài ca kỹ có thân hình thật tốt, sắp tới tỷ lưu ý một chút, rất nhanh ta sẽ cần đến."
"Việc này cứ giao cho ta đi." Lưu Nga vô cùng tự tin về mặt ca kỹ, nói: "Đúng rồi, ngươi thật sự định để Mộng Tư rời đi như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên."
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải là một người có thể thật sự phó thác cuộc đời. Đúng rồi, tỷ có biết gì về Tạ tài tử này không?"
Lưu Nga nói: "Có nói chuyện mấy lần, lời nói cử chỉ đều rất có phong phạm sĩ tử, tuấn tú lịch sự, hẳn là xuất thân đại hộ nhân gia."
Hàn Nghệ nói: "Hẳn là...? Không phải nói gã là con cháu Trần Quận Tạ thị sao?"
Lưu Nga gật đầu nói: "Thì đúng vậy!"
Hàn Nghệ nói: "Việc này có chứng thực không?"
Lưu Nga nói: "Trần Quận Tạ thị là quý tộc đã xuống dốc, người của Tạ gia đều đã lẫn vào trong thứ tộc rồi, không thể so sánh với những gia tộc như Vương gia, Trịnh gia, vừa thấy là biết. Lẽ nào Hàn tiểu ca hoài nghi thân phận của gã?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta cũng không nói vậy, thật ra ta cũng không coi trọng cái thứ xuất thân, chỉ là tò mò hỏi một chút mà thôi."
Lưu Nga nói: "Việc này ngươi có thể yên tâm, ta nhìn người nhiều rồi, có phải là xuất thân từ đại gia tộc hay không, vừa nhìn là biết. Nếu là dân lao động buôn bán nhỏ, thì sao ta có thể để gã tiếp xúc với Mộng Tư."
Cô cứ ở đó thổi da trâu đi! Chỉ là ta lười giả trang thành sĩ tộc chó má gì đó, bằng không nếu cô có thể liếc mắt nhìn ra, thì ta sẽ lập tức treo cổ tự sát ngay. Hàn Nghệ cười gật đầu, lại nói: "Đúng rồi, gã làm sao lại quen biết Mộng Tư vậy?"
Lưu Nga ồ một tiếng: "Chuyện là như vầy. Tạ tài tử này đến từ Giang Nam bên kia, gần đây mới đến Trường An, gã nghe nói ai ai cũng đang bàn về kịch nói, thế là mộ danh đến bái phỏng, vừa hay gặp được Mộng Tư, khi đó hai người chỉ là nói mấy câu, nhưng không ngờ hôm sau Tạ tài tử này lại đến, đồng thời còn viết một bài thơ tặng cho Mộng Tư, bày tỏ sự ái mộ của mình."
Hàn Nghệ cười nói: "Tài tử hiện giờ đều tán gái như vậy sao, viết nhạc, tặng thơ?"
Lưu Nga ngượng ngùng nói: "Vậy cũng không phải, có một vài công tử trực tiếp tặng lễ vật đắt tiền, nhưng Tạ tài tử lại xuất thân quý tộc xuống dốc, có lẽ cũng không giàu có gì, nhưng có tài hoa, còn sợ không có tiền sao. Nếu Tạ tài tử này có thể làm quan, vậy thì Mộng Tư may mắn rồi."
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Nghe các ngươi đều khen gã như vậy, ta cũng muốn gặp lại gã xem sao."
Lưu Nga nói: "Ngươi yên tâm, gã chắc chắn sẽ đến tìm Mộng Tư, đến lúc đó thì gặp được rồi."
Hàn Nghệ ừm một tiếng.
Sáng sớm hôm sau!
Hàn Nghệ và Tiểu Dã, còn có Đỗ Tổ Hoa hợp lực kéo Tiểu Béo đang ôm gối chảy nước miếng dậy, bắt đầu buổi chạy bộ đầu tiên từ khi về nhà của bọn họ.
Bốn người vừa ra khỏi hẻm Bắc, thì Tiểu Dã đột nhiên một tay túm lấy Hàn Nghệ, một tay túm lấy Đỗ Tổ Hoa.
Hàn Nghệ và Đỗ Tổ Hoa đều tò mò nhìn Tiểu Dã.
Tiểu Dã cười trộm hất đầu về phía trước.
Hàn Nghệ chuyển mắt nhìn sang, chỉ thấy Hùng Đệ lắc lư thân hình béo núc, chạy chầm chậm, hoàn toàn coi bọn họ như không tồn tại.
Ba người ngơ ngác nhìn bóng lưng Hùng Đệ đi xa dần.
"Không tốt!"
Hàn Nghệ đột nhiên cả kinh, hét lên: "Tiểu Béo!"
"Ai gọi ta đấy! Ai u!"
Hùng Đệ vừa mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt tối sầm, đầu đụng vào cây, ngã ầm xuống, bày ra tư thế chữ đại dưới đất, đôi mắt nhỏ lại nhìn bọn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa đều nhao nhao che mặt.
"Ta nói này Tiểu Béo, đệ đúng là có thể làm chuyện không ai làm được đấy, chạy bộ mà còn có thể ngủ."
Ba người tiến tới đỡ Hùng Đệ dậy, Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói.
Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa lại cười trộm hắc hắc.
Hùng Đệ rất đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trách bọn Hàn Nghệ không nhắc nhở nó trước, thấy Tiểu Dã và Đỗ Tổ Hoa cười, bản thân cũng cười ngây ngô, gãi đầu nói: "Đệ cũng không biết."
Hàn Nghệ chỉ biết câm nín.
Bốn người lại chạy dọc theo đường cũ, hàng xóm láng giềng nhìn thấy Hàn Nghệ đều nhiệt tình chào hỏi, không ít người còn dò hỏi Hàn Nghệ, Phượng Phi Lâu khi nào thì khai trương trở lại. Hóa ra những hàng xóm láng giềng này cũng bắt đầu buôn bán, bởi vì có sự tồn tại của Phượng Phi Lâu, cho nên người qua lại nơi này rất nhiều, thế này mà không buôn bán thì thật sự là quá có lỗi với mảnh đất này, phải biết rằng Bình Khang Lý là chỗ duy nhất kết hợp chợ và phường trong thành Trường An.
Cả một mùa hè qua, bọn họ sống không tốt lắm, bởi vì Hàn Nghệ vừa ra ngoài, thì lượng người tới hẻm Bắc đã lập tức giảm xuống.
Khi Hàn Nghệ chào hỏi lại các hàng xóm, thì đồng thời cũng suy nghĩ, phải nhanh chóng mở ra một thị trường thật lớn, nếu chỉ hoàn toàn dựa vào kịch nói chống đỡ nơi này thì cũng không phải là chuyện tốt.
Chạy bộ xong, Hàn Nghệ và bộ phận nòng cốt của Phượng Phi Lâu như Tang Mộc đi tuần tra hẻm Bắc. Trước đó hắn từng đặc biệt dặn dò Tang Mộc, khoảng thời gian này vẫn lấy cải tạo và trang hoàng làm chủ. Vì để đẩy nhanh tốc độ, còn mời không ít người đến, đương nhiên, vẫn là dựa theo kỹ thuật xây dựng của Hàn Nghệ.
Thật ra việc này luôn âm thầm tiến hành, nhưng mấy tháng nay lại đột ngột tăng tốc, toàn lực đẩy nhanh tiến độ, cửa hàng đủ mọi kiểu dáng, đều là làm theo phân phó của Hàn Nghệ. Việc cải tạo, trang hoàng cũng đều hoàn công.
Không chỉ vậy, ngay cả Nữ Sĩ Các kia cũng đã tiến vào giai đoạn hoàn công.
Đương nhiên, nhân thủ xây dựng Nữ Sĩ Các đều là Nguyên gia bỏ ra, hơn nữa còn miễn phí, bởi vì cái lâu này xây xong cũng thuộc về Hàn Nghệ.
Nhưng đây là Nguyên Mẫu Đơn tự nguyện, nàng muốn sớm xây dựng Nữ Sĩ Các này cho xong, mà nhân thủ của Hàn Nghệ lại không đủ, trước mắt vẫn lấy việc cải tạo hẻm bắc làm chủ, cho nên nàng dứt khoát tự mình ra người, dù sao nhà nàng cũng có tiền, có thể tùy hứng.
Nữ Sĩ Các tổng cộng chỉ có hai lầu, hình dạng nửa tròn nửa vuông, khá là đặc biệt, đều là do Hàn Nghệ yêu cầu. Những thứ ở hẻm Bắc này sao có thể bình thường được, cần phải có phong cách đặc biệt độc đáo, Nữ Sĩ Các lại càng phải như thế. Đây chính là phong cách của hẻm bắc, xung quanh hơn phân nửa đều là nhà trệt, đứng trên lầu này có thể thưởng thức cảnh đẹp của hẻm Bắc mà không có góc chết nào.
Hơn nữa bởi vì luật pháp của Đường triều quy định không thể xây dựng lầu cao. Nếu ngươi đứng trên lầu mà có thể nhìn trộm vào nhà người ta thì phải tháo dỡ, cho nên chỉ có thể xây to một chút, Hàn Nghệ tháo dỡ một viện tử lớn nhất để xây Nữ Sĩ Các này. Bởi vì nó không nằm sát đường, cho nên dù chưa hoàn công cũng không ảnh hưởng đến cảnh quan trên phố.
Mặc khác, bởi vì đây đã là khu vực kinh tế, không phải là khu dân cư, cho nên phàm là vị trí có thể xây lâu thì Hàn Nghệ đều cố gắng xây lầu các, hơn nữa còn dày đặc hơn nhiều so với trước kia, đơn giản cũng chỉ là để mở rộng diện tích có thể sử dụng.
Sau khi tuần tra hẻm Bắc xong, Hàn Nghệ lại đến đến xưởng mộc và xưởng rèn phía sau. Chỉ sau mấy tháng phát triển ngắn ngủi, nhân số gộp chung của hai xưởng đã đạt gần 400 người, trong đó người của xưởng mộc chiếm bảy phần, thợ rèn thì lại khá ít, bởi vì thợ rèn cần rất nhiều kỹ xảo, không phải dễ chào mời như vậy, dù Hàn Nghệ đã tìm không ít học đồ đến theo học.
Tuần tra một vòng xong thì cũng gần hết một ngày, Hàn Nghệ về trong viện đã có chút thở dốc, nói: "Thật là không ngờ sản nghiệp của ta đã lớn như thế, cần ta tốn hết một ngày mới có thể coi xong."
Tang Mộc cười ha ha nói: "Đều là do ân công có bản lĩnh lớn."
"Ngươi đừng có mà vỗ mông ngựa."
Hàn Nghệ cười nói: "Bây giờ chỉ vừa bắt đầu thôi."
Tang Mộc nói: "Ân công, bây giờ đã cải tạo không sai biệt lắm rồi, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Hàn Nghệ nói: "Dày tích mỏng phát, bây giờ chúng ta đã tích đủ dày rồi, cũng đã đến lúc bung lụa. Cứ đợi đi, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ là thương nhân giàu có nhất Đại Đường."