Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt

Chương 144

Bác bảo vệ vô thức mở điện thoại, quả nhiên không có sóng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chán nản. Không hiểu sao, bác đột nhiên mở nhóm chat của đội "Thắp Nến".

Ngón tay lướt qua những tin nhắn cũ, nhưng ngay khi bác chuẩn bị tắt máy, chiếc điện thoại im lìm bỗng rung lên.

Một tin nhắn mới hiện ra:

Lý Nhất: @everyone, tuyệt đối đừng đến đồn cảnh sát!

Thời gian gửi — vừa mới xong!

Vậy là điện thoại đã bắt được sóng? Hay trong thế giới quỷ dị này, thành viên đội "Thắp Nến" vẫn có thể liên lạc qua nhóm?

Bác bảo vệ không chắc tin nhắn của Lý Tuấn Diệu được gửi lúc nào — trước đây, hay vừa rồi? Chuyện thế giới quỷ dị này, ai mà nói rõ được?

Hít sâu một hơi, bác gõ phím trả lời:

Môn Nhị: Đội trưởng? Là anh à?

Tin nhắn gửi đi thành công!

Tim bác đập mạnh, không thể tưởng tượng được việc có sóng ở nơi này mang ý nghĩa gì.

Lý Nhất: Ừ.

Cái giọng ngắn gọn đúng phong cách Lý Tuấn Diệu. Bác bảo vệ định hỏi thêm, thì tin nhắn tiếp theo hiện ra:

Trương Tam: Bác bảo vệ, bác không phải đã đến đây rồi chứ?

Không nói rõ "đây" là đâu, nhưng mọi người lập tức hiểu ngầm.

Bác bảo vệ chưa vội trả lời, định đưa điện thoại cho mọi người xem, báo tin đội trưởng vẫn còn sống. Nhưng ngay lúc đó, tin nhắn mới lại đến.

Bác liếc nhìn, tay cầm điện thoại bỗng cứng đờ.

Trương Tam: Vậy thì đừng đến! Lục Ngô đã hôn mê suốt một ngày rồi, không hiểu sao nơi này quỷ quái lắm.

Lục Ngô!

Họ đang nói về Lục Ngô!

Lục Ngô hôn mê một ngày? Vậy người đứng trước mặt bác là ai?

Là thật hay giả?

Lục Ngô bên kia là giả, hay Lục Ngô trước mắt mới là giả?

Không ai trả lời được.

Bác bảo vệ liếc nhìn Lục Ngô — đôi mắt đỏ, mái tóc xanh, không phải hắn thì là ai?

Bác lặng lẽ tắt âm điện thoại, giả vờ ngẩng đầu nhìn chỗ khác, nhưng ngón tay nhanh chóng chụp lén một tấm ảnh Lục Ngô và gửi đi.

Người nhận chính là nhóm chat bên kia.

Hai giây im lặng. Rồi tin nhắn mới hiện lên.

Tay bác run nhẹ, mở ảnh ra.

Một gương mặt quen thuộc — Lục Ngô.

Nhưng khác với Lục Ngô trước mắt, người trong ảnh nhắm mắt, như đang ngủ.

Cử chỉ, dáng vẻ đều là Lục Ngô không sai!

Nhưng Lục Ngô đi cùng Lý Tuấn Diệu từ đầu lại là ai?

Môn Nhị: Lục tiên sinh luôn ở cùng các anh? Chắc chắn chưa rời khỏi tầm mắt?

Bác bảo vệ quyết định hỏi thẳng, cần một câu trả lời rõ ràng.

Trương Tam: Đúng vậy, chưa rời đi đâu, từ lúc hôn mê đã được chúng tôi thay nhau cõng.

Trịnh Tứ: À, xung quanh toàn màu vàng nhạt, không biết có phải gần sa mạc không~

Hai câu nói này khiến bác bảo vệ đứng hình.

Thế giới màu vàng nhạt?

Luôn được cõng trên lưng?

Vậy Lục Ngô trước mắt là ai?

Bác không tin điện thoại lừa mình, nhưng khi nhìn lại Lục Ngô, thấy ánh mắt quen thuộc ấy, không thể nào liên tưởng hắn với quỷ vật được. Khí chất hắn quá trong sạch, không hề bị ô nhiễm bởi thứ gì quỷ dị.

Bác nhíu mày, không hài lòng với kết quả này.

Môn Nhị: Trương Thiên Sư có ở bên các anh không?

Giọng điệu bình thản, nhưng tim đập như trống.

Trương Tam: Sao bác biết? Từ đầu Trương Thiên Sư đã đến rồi mà, bác quên rồi à?

Tay bác run lên, suýt đánh rơi điện thoại.

"Từ đầu đã đến rồi"?

Tin mày c.h.ế.t liền!

Trương Thiên Sư rõ ràng là do bác tự đi đón về! Sao lại thành "cùng biến mất" với bọn họ được?

Bác nhìn Lục Ngô, lòng dâng lên hối hận và sợ hãi. Sao mình lại không tin đồng đội, lại đi tin cái điện thoại không sóng này?

Bác không còn hứng thú trả lời tin nhắn nữa. Đối tượng đang chat với bác chắc chắn không phải người!

Mà là... quỷ!

Nghĩ đến đây, bác nổi da gà.

Môn Nhị: Đội trưởng, các anh ở đâu? Tầng mấy trong tòa nhà?

Đã biết đối phương không phải người thật, bác quyết định moi thêm thông tin.

Lý Nhất: Tầng một.

Vẫn ngắn gọn, nhưng bác cảm thấy có ẩn ý.

Tầng một — nơi họ đang tìm kiếm nhưng không thấy.

Vậy đối phương đoán được suy nghĩ của họ, hay đang lén theo dõi?

Tim bác đập mạnh. Nghĩ đến cảnh có thứ gì đó đang rình rập, lưng bác lạnh toát.

Bác ra hiệu im lặng, rồi đưa điện thoại cho mọi người xem.

"Các người xem đi."

Nhưng ánh mắt bác vẫn liếc quanh, quan sát biểu cảm của ba người. Bác muốn xác nhận họ có còn là đồng đội thật không.

Bởi nếu Trương Thiên Sư có thể biến mất, thì đồng đội cũng có thể bị thay thế.

Tay nắm điện thoại đẫm mồ hôi. Trong nơi này, điều bác sợ nhất là lạc mất đồng đội!

Thời Na và Lưu Cầm trông không giả tạo chút nào, họ thực sự kinh ngạc trước nội dung tin nhắn. Đặc biệt khi thấy Trương Tam nói Trương Thiên Sư "luôn ở cùng bọn họ", chẳng phải là chứng minh vị Trương Thiên Sư đi cùng họ trước đây là giả sao?

Nhưng nếu là giả, sao có thể giống y hệt đến vậy?

Điều này hoàn toàn vô lý!

Vì vậy, đoạn chat này không phải từ đội "Thắp Nến" thật!

Nhưng Thời Na vẫn còn 1% nghi ngờ. Cô bảo Lưu Cầm lấy điện thoại ra kiểm tra.

Nội dung hiện lên y hệt điện thoại bác bảo vệ, không sai một chữ.

Ánh mắt Thời Na tối lại. Cô nhấn vào avatar Lý Tuấn Diệu, gửi riêng một tin:

Thời Lục: Là anh thật?

Lý Nhất: Đoán xem?

Giọng điệu khó ưa này khiến Thời Na cảm thấy quen thuộc. Cô vô thức nhìn Lục Ngô, nhưng hắn không hề kiểm tra điện thoại, ngược lại, khóe miệng nhếch lên như đã hiểu ra mọi chuyện.

"Đừng xem điện thoại nữa," Lục Ngô lên tiếng, giọng lạnh lùng. "Đây chỉ là trò chơi vô vị thôi."

Bình Luận (0)
Comment