Lời Lục Ngô vừa dứt, mọi người đồng loạt giật mình. Lưu Cầm đang định gõ tin nhắn vội dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn — sao hắn biết rõ chuyện này thế?
Thời Na khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng chút thất vọng. Cái giọng điệu bắt chước kia khá giống, nhưng rốt cuộc không phải người thật. Cái kiểu trả lời khó ưa đó chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ. Tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô vụt tắt, nỗi lo lắng lại dâng lên. Không biết vị "đồng hương quỷ dị" kia giờ ra sao...
"Các ngươi thử tìm Lục Ngô đi. Hoặc... tìm chính mình."
Lục Ngô nói với nụ cười khó hiểu.
Ba người còn lại đồng loạt biến sắc. Tìm... chính mình?
Môn Nhị: Bác bảo vệ có ở đây không?
Bác bảo vệ không tin, liền gửi thử một tin vào nhóm.
Thời Lục: Lục Ngô có ở đây không?
Thời Na cũng gửi theo. Lưu Cầm chỉ đờ đẫn nhìn, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Môn Nhị (1): Có ta đây! Ngươi tìm ta có việc gì? Thiếu tiền tiêu cần bà già nuôi? Trúng số muốn chia lợi nhuận? Hay đi vệ sinh quên mang giấy? Hay là... cần tìm bạn trai?
Một tràng tin nhắn khiến Thời Na và Lưu Cầm tròn mắt. Cảm giác như đang chat với bot trí tuệ nhân tạo, mà là loại bot "thiếu nghiêm túc"!
Bác bảo vệ nhìn tin nhắn, mặt đen như mực. Cái thứ gì đây?
Điện thoại bị virus? Không thể nào! Ở đây làm gì có sóng mà nhiễm virus!
Lục Ngũ: Không có ở đây! Có việc thì nhắn tin, không việc thì đốt giấy~ Mỗi dịch vụ đều tính phí nhé~
Ting!
Lại một tin nhắn mới. Khỏi cần xem, Lục Ngô cũng đoán ra nội dung, mặt hắn tối sầm.
Đọc xong những dòng này, mọi người nhìn nhau, đồng thanh: "Quả nhiên không nên xem!"
Có lẽ vì bị Lục Ngô vạch trần, cái điện thoại này càng "thả phanh", không còn giả vờ bắt chước tính cách của họ nữa.
Thời Lục: @everyone, thả đồng đội chúng tôi ra.
Thời Na siết chặt điện thoại, trong lòng dâng lên tia hy vọng mong manh. Cô chỉ mong đối phương phản hồi, dù không thả người, thì cũng cho manh mối.
Thời Lục (1): À~ đồng đội á? Chết hết rồi nhé~
Lục Ngũ (1): Đừng nghe nó xạo, ta ăn hết rồi~
Trương Tam (1): Ta trồng họ trong điện thoại rồi.
Trịnh Tứ (1): Trong máy ảnh của ta, họ đang mỉm cười rất đẹp~
Cầm Thất (1): Trong khúc nhạc của ta, họ đang ngủ say như nàng công chúa~
Môn Nhị (1): Hóa thành cánh cửa của ta rồi.
Lý Nhất (1): Ta b.ắ.n c.h.ế.t hết.
Ba người nhìn nhau, biểu cảm cực kỳ phức tạp. Nếu tất cả cùng một đáp án, có lẽ họ đã hoảng sợ. Nhưng mỗi đứa nói một kiểu, chứng tỏ Lý Tuấn Diệu và những người khác có lẽ vẫn an toàn.
Thời Na nghĩ đến Trương Thiên Sư, lại gửi thêm một tin:
Thời Lục: Trương Thiên Sư ở đâu? Chắc các ngươi không biết nhỉ? Đồ ngốc~
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi.
Thời Lục (1): Hừ, ngươi mới là đồ ngốc! Ta thông minh nhất! Trương Thiên Sư cái thằng ngu đó đang ở dưới chân các ngươi — tầng 18! Kinh chưa? Bất ngờ chưa?
Thông tin này quả thực quá lớn.
Nhưng khi nhận được câu trả lời, Thời Na lại do dự. Liệu lời của thứ quỷ quái đang chat với họ có đáng tin? Hay lại là một cái bẫy khác?
Lý trí mách bảo cô, có lẽ Trương Thiên Sư thực sự ở đó. Nhưng họ đã gọi rất lâu, dù cách nhiều tầng, âm thanh cũng phải vọng tới. Sao không nghe thấy hồi đáp?
Hoặc là Trương Thiên Sư gặp nguy hiểm, hoặc đây là trò lừa.
Dù thế nào, Thời Na vẫn muốn xác minh. Bác bảo vệ và Lưu Cầm cũng đồng ý. Chỉ có Lục Ngô tỏ vẻ khinh bỉ — có lẽ những trải nghiệm quỷ dị ở đây khiến hắn thay đổi, không còn hoạt bát như trước, chỉ im lặng không nói.
Cuối cùng, họ quyết định đi tìm Trương Thiên Sư theo chỉ dẫn trên điện thoại. Dù kết quả thế nào, không đi kiểm tra thì lòng không yên. Hơn nữa, giờ họ không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có tìm được Trương Thiên Sư, may ra mới thoát khỏi thế giới vàng nhạt này.
Với Trương Thiên Sư ở bên, dù Lý Tuấn Diệu có trong thế giới này hay không, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy. Bởi lão có thể tạm thời phá vỡ không gian quỷ dị!
Đi xuống từng tầng, số tầng giảm dần, nhưng mỗi lần thấy hành lang giống hệt nhau, cảm giác quen thuộc lại ùa về, như thể họ đang đi lòng vòng trong cùng một tầng.
Lần này, bác bảo vệ để lại một lát khổ qua ở mỗi tầng làm dấu. Đi mãi vẫn chưa gặp lại lát khổ qua nào, chứng tỏ họ không đi vòng quanh, khiến mọi người yên tâm phần nào.
"Tạch... tạch..."
Tiếng bước chân vang dài trong cầu thang. Bác bảo vệ giờ chỉ còn năm lát khổ qua. Lúc đầu bác cầm 18 lát, mỗi tầng bỏ một lát, giờ chỉ còn lại chừng này.
"Là em hát tình ca~ Pháo hoa đẹp nhất thế gian này~"
Đúng lúc bác bảo vệ đặt xuống lát khổ qua, từ cuối hành lang vang lên giai điệu du dương. Giọng hát tự do vui tươi, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí u ám nơi đây.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu.
Ở cuối hành lang, một bóng hồng đứng đó.
Chiếc váy dạ hội đỏ thẫm xòe rộng như đuôi cá mắc cạn, đường cong mỹ miều khiến người ta chỉ nhìn một lần đã không thể rời mắt.
Bốn người đứng như trời trồng.
Vẻ đẹp ấy — quá mê hoặc!
"Là em hát tình ca~ Pháo hoa đẹp nhất thế gian này~"
Bóng hồng lặp đi lặp lại câu hát, như không biết mệt, như đang nhớ về ai đó.
Màu đỏ rực rỡ như đóa hồng kiều diễm, chỉ cần nhìn lưng đã đủ tưởng tượng khuôn mặt phía trước phải đẹp đến nhường nào. Eo thon uốn lượn theo điệu nhạc, từng chuyển động đều khiến tim người xem thổn thức.
Ngay cả Thời Na và Lưu Cầm cũng không rời mắt, huống chi là Lục Ngô và bác bảo vệ.