Thành Phố Vô Tận

Chương 38

An Nham trực tiếp kéo Từ Thiếu Khiêm vào trong phòng nghỉ, dùng sức sập cửa, có chút tức giận trừng mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm, nói: “Từ Thiếu Khiêm, tôi quay phim ở Giang Châu xa như vậy, cậu chạy tới tham ban, cậu nhàn đến vậy hả?!”

“Không phải đã nói với cậu rồi sao? Tôi là trai thẳng, tối sẽ không ở bên đàn ông! Tôi chỉ coi cậu là bạn! Cho dù cậu thích tôi, tôi cũng không có khả năng vì cậu mà đột nhiên thay đổi tính hướng!”

“Tôi thích phụ nữ, tôi cũng thích trẻ con, tôi về sau chắc chắn sẽ kết hôn sinh con sống một cuộc sống của người bình thường! Tôi tương lai khẳng định sẽ mang người con gái mình thích về nhà gặp cha mẹ! Cậu rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần hả?!”

“Nói cái gì mà muốn bắt đầu theo đuổi tôi…” Nói đến đây, sắc mặt An Nham lại bởi vì xấu hổ mà hơi hơi đỏ lên, “Hai thằng đàn ông với nhau cậu nói những lời này không cảm thấy kỳ quái sao? Cậu có quyền theo đuổi tôi, tôi cũng có quyền cự tuyệt chứ? Cậu như vậy sẽ gây rất nhiều phiền phức cho tôi!”

Tài ăn nói của An Nham luôn rất tốt, một câu tiếp một câu oanh tạc, cũng không biết là đang cự tuyệt Từ Thiếu Khiêm hay là muốn che giấu bản thân mình tâm hoảng ý loạn.

Vừa nói đến đây, đột nhiên nghe thấy trong góc vang lên một tiếng ho khan.

An Nham ngoảnh đầu, chỉ thấy Trần Thư Kỳ đang đứng đó uốngnước, đối diện với án mắt hắn, áy náy cười cười, nói: “Ngại quá, không phải cố ý nghe lén, thời điểm các anh vào tôi đã ở trong này. Ây... các anh cứ tiếp tục.”

Trần Thư Kỳ dứt lời liền xoay người muốn đi, Từ Thiếu Khiêm lại đột nhiên mở miệng nói: “Thư Kỳ.”

Trần Thư Kỳ dừng bước, hơi hơi mỉm cười: “Yên tâm đi, thính lực của tôi không tốt lắm, tôi vừa rồi thực sự không nghe được gì hết.”

Từ Thiếu Khiêm từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho cô, “Quốc Nguyên nhờ tôi giao cho cô, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn sư huynh, còn tự mình đi một chuyến.” Trần Thư Kỳ mỉm cười nói, “Các anh tán gẫu đi, em đi trước.”

Từ Thiếu Khiêm gật gật đầu, đợi Trần Thư Kỳ đi rồi, hắn mới quay đầu nhìn An Nham, ngữ khí bình tĩnh nói: “Trần Thư Kỳ là sư muội thời đại học của tôi, năm đó lúc tôi học ở Học viện Điện ảnh từng đảm nhiệm chức nhóm trưởng hội kịch nói, sau khi tôi tốt nghiệp liền giao hội kịch bản cho cô ấy. Lần này đến Giang Châu tiện đường đến đoàn làm phim tham ban, Quốc Nguyên nhờ tôi mang theo quà đến tặng cô ấy.”

“Quốc Nguyên và tôi là bạn học cùng khoá, cậu ta và Thư Kỳ là một cặp, từ thời đại học đã ở bên nhau. Bởi vì vấn đề thân phận của hai người, chuyện này không thể không tạm thời giữ bí mật. Cậu đừng nóng giận, tôi cũng không phải đặc biệt đến quấy rầy cậu.”

Lưu Quốc Nguyên, cũng là nghệ sĩ dưới trướng tập đoàn Hoa An, danh khí thuộc hàng siêu cấp siêu sao, được Chu Bích Trân đưa ra nước ngoài khai thác thị trường Hollywood. Gần nhất đang ở Mỹ quay một bộ phim quy mô lớn, bận quá không về nước được, sinh nhật bạn gái Trần Thư Kỳ lại sắp đến, đoàn làm phim trong thành phố điện ảnh Giang Châu lại không dễ nhận bưu kiện, anh ta liền nhờ Từ Thiếu Khiêm khi tham ban, tiện thể đưa quà sinh nhật cho bạn gái.

An Nham còn tưởng rằng Từ Thiếu Khiêm mặt dày đến thăm hắn, thế nên không ngừng trút xuống đầu Từ Thiếu Khiêm những lời thoá mạ. Không nghĩ tới, Từ Thiếu Khiêm cư nhiên là đến thăm tiểu sư muội của hắn.

Nghĩ đến đây, mặt An Nham bỗng nhiên đỏ lên, nhất thời cảm thấy chính mình dưới cơn xúc động phát hoả với hắn đặc biệt giống một thằng ngu.,

Hai người cùng trầm mặc một lát, An Nham mới nói: “Ồ, hoá ra tôi hiểu lầm, vậy cậu đi tán gẫu với sư muội cậu đi.” Dứt lời liền mặt cứng đơ xoay người định đi, lại bị Từ Thiếu Khiêm đột nhiên kéo tay lại.

Ngay sau đó, chính là một cái ôm dịu dàng.,

Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy An Nham từ sau lưng vào trong lòng, cằm gác lên vai An Nham, thấp giọng nói: “An Nham… Tôi nhớ cậu…”

Nhịp tim An Nham đột nhiên ngưng trệ, lỗ tai cũng nhanh chóng đỏ lên.

Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Kỳ thật tôi chính là đến thăm cậu... Mang quà cho sư muội mới là tiện thể.”

“Nói bậy bạn gì đó!” An Nham mặt đỏ lên giãy giụa một chút, phát hiện cánh tay nam nhân ôm càng chặt, không nhịn được nhíu mày nói: “Từ Thiếu Khiêm, cậu buông tay!”

Từ Thiếu Khiêm gắt gao ôm An Nham, dán vào lỗ tai hắn nói: “Không thả. Một tháng không gặp, tôi rất nhớ cậu, ôm thêm một lát nữa.”

“… Tôi nhấn mạnh lại lần thứ một trăm, tôi là trai thẳng! Cậu cứ ôm một thằng đàn ông như vậy còn ra thể thống gì!” An Nham quả thực rất giận dữ, tại sao trước kia hắn không phát hiện, Từ Thiếu Khiêm lại không biết xấu hổ như vậy? Ảnh đế lạnh lùng như băng, cao cao tại thượng, người sống chớ gần kia đâu rồi? Đặt ở bên người mình, tại sao lại thành một tên đại biến thái không biết xấu hổ?!

“Đừng cho là tôi sẽ không động thủ với cậu!” An Nham giận đến tái mặt, cánh tay đột nhiên húc về phía sau. Chỉ nghe rầm một tiếng va đập, Từ Thiếu Khiêm lui từng bước về phía sau, đúng lúc đập phải ghế dựa bên cạnh.

An Nham cuối cùng thoát khỏi lòng hắn, lập tức xoay người đi ra cửa. Thời điểm đi tới cửa, lại phát hiện có chút không thích hợp, Từ Thiếu Khiêm cũng không đuổi theo, thậm chí còn không phát ra âm thanh gì.

Đây tựa hồ không giống tác phong của nam nhân kia?

An Nham nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Từ Thiếu Khiêm sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, ngón tay gắt gao ấn dạ dày.

An Nham sửng sốt một chút, vội vàng đi lên phía trước, “… Cậu không sao chứ?”

“Ê? Khí lực của tôi không lớn đến vậy chứ? Từ Thiếu Khiêm, cậu đừng có đóng kịch được không?” An Nham cúi người vỗ nhè nhẹ lên mặt Từ Thiếu Khiêm lại thấy trên trán hắn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. An Nham có chút lo lắng cầm tay Từ Thiếu Khiêm, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, “Không đến mức này chứ? Tôi cũng không dùng nhiều sức a… Thiếu Khiêm… Cậu làm sao vậy?”

“Thiếu Khiêm, tỉnh tỉnh… Thiếu Khiêm?”

An Nham từ vỗ mặt đến bóp mũi, lại ấn huyệt nhân trung, dưới sự ép buộc lung tung của An Nham, Từ Thiếu Khiêm rốt cục mở mắt, nhìn An Nham lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, hơi hơi kéo khoé miệng, thấp giọng nói: “Tôi thực thích… cậu bởi vì lo cho tôi mà… chân tay luống cuống…”

“Nhưng mà, ngốc tử… Cậu hiện tại hẳn nên… gọi một chiếc xe cứu thương trước đã…”

“…”

An Nham trong cảm xúc phẫn nộ lại thêm lo lắng cùng hối hận hỗn tạp, lập tức xoay người chạy ra khỏi cửa.

Chạng vạng hôm đó, toàn bộ mọi người trong đoàn làm phim đều thấy một màn làm người ta khiếp sợ này. Tiểu thái tử An Nham trường bào tuyết trắng lấy tốc độ thi chạy trăm mét lao ra từ phòng nghỉ, một phen đoạt lấy di động từ trong tay người đại diện đang tròn mắt cứng lưỡi, lập tức gọi số điện thoại cấp cứu 120, thanh âm run rẩy nói; “A lô, đây là thành phố điện ảnh Giang Châu, có người ngất xỉu, mau cho xe cứu thương đến!”

An Nham trong một khắc kia, ánh mắt đỏ lên, âm thanh phát run, ngón tay cũng không ngừng phát run, ngay đến điện thoại trong tay cũng gần như không cầm được, Thường Lâm đi theo hắn nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua bộ dáng thất kinh thế này của hắn.

***

Âm thanh chói tai của xe cứu thương làm An Nham trong đầu trống rỗng, ngồi trên xe gắt gao nắm tay Từ Thiếu Khiêm, nhìn nam nhân luôn luôn lạnh lùng cường ngạnh này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn bác sĩ ghim kinh truyền dịch vào mạch máu trên mu bàn tay hắn, đáy lòng … đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc đau lòng khó có thể xem nhẹ.

Trong ấn tượng của An Nham, Từ Thiếu Khiêm cho tới bây giờ đều chưa từng sinh bất cứ bệnh nặng gì.

An Nham trước đây nghịch ngợm gây sự, không phải gãy tay thì là trật chân, chạy đến bệnh viện cơ hồ thành cơm bữa. Từ Thiếu Khiêm thì không thế, hắn từ nhỏ đã bình tĩnh thong dong, cho tới bây giờ chưa từng bị thương gì, thân thể khỏe mạnh lại thường xuyên rèn luyện, mấy bệnh nhỏ như phát sốt cảm mạo linh tinh lại càng không thể ảnh hưởng đến hắn.

Nhiều năm như vậy, Từ Thiếu Khiêm chưa từng phải vào viện, hôm nay là lần đầu tiên, kết quả là kinh thiên động đại có xe cứu thương hộ tống…

An Nham ngồi cùng hắn trên xe cứu thương, tâm thoảng ý loạn, thật vất vả mới đến được bệnh viện, bác sĩ bước đầu chẩn đoán tình huống của Từ Thiếu Khiêm một chút, hoài nghi là xuất huyết dạ dày, liền khẩn cấp đưa vào phòng cấp cứu trị liệu.

“Có người nhà ở đây không? Mau đến ký giấy chấp nhận!” Bác sĩ sốt ruột cầm giấy chấp nhận tìm người nhà Từ Thiếu Khiêm, An Nham đành phải kiên trì tiến lên phía trước, ký xuống tên mình, thần sắc khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy không có việc gì chứ? Thân thể cậu ấy vẫn luôn rất tốt, tại sao lại đột nhiên xuất huyết dạ dày?”

Bác sĩ nói: “Đừng gấp, trước mặt chỉ là hoài nghi mà thôi, xem tình huống của cậu ta cũng không phải quá nghiêm trọng, huyết áp cũng rất bình thường, chúng tôi hiện đang kiểm tra toàn diện, nếu phát hiện mạch máu vỡ sẽ lập tức cầm máu cho cậu ta.”

Bác sĩ nhìn quen các loại bệnh nhân cấp cứu đương nhiên biểu tình bình tĩnh nói không nghiêm trọng, nhưng An Nham lại cảm thấy thập phần nghiêm trọng. Ở bên ngoài phòng trị liệu đứng ngồi không yên, trong đầu lặp lại phóng rõ một màn Từ Thiếu Khiêm ngã trên mặt đất ấn chặt dạ dày kia, sắc mặt hắn không khỏi càng thêm tái nhợt.

Cũng may Giang Tuyết Ngưng nhanh chóng lái xe tới, trước khi chạy đi tìm An Nham, trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với lãnh đạo bệnh viện, sắp xếp sẵn phòng bệnh VIP cho Từ Thiếu Khiêm, hơn nữa tìm bạn bè ở Giang Châu giúp phong toả tin tức, không cho các phóng viên truyền thông biết.

Thấy An Nham thần sắc khẩn trương, Giang Tuyết Ngưng không khỏi vỗ nhè nhẹ bả vai An Nham, nói: “Đừng lo lắng, căn cốt thân thể Từ Thiếu Khiêm tốt, sẽ không có việc gì.”

An Nham gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi cũng hiểu được sẽ không có việc gì… Nhất định sẽ không có việc gì.”

Cũng không biét trải qua bao lâu, cửa phòng trị liệu rốt cuộc mở ra, bác sĩ phụ trách của Từ Thiếu Khiêm đi ra, giải thích nói: “Cậu ấy ngất đi là vì mệt nhọc quá độ cộng thêm tụt huyết áp. Người nhà, cậu về sau chú ý nhiều hơn đến vấn đề ẩm thực của cậu ấy, đừng để vài ngày liên tục không ăn gì tử tế lại đột nhiên ăn đồ có tính kích thích như vậy nữa, cho dù thân thể bình thường cũng không thể ép buộc như vậy.”

“Người nhà” An Nham bị bác sĩ phê bình giáo huấn sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ gật gật đầu, nói: “A, tôi biết rồi…”

“Cảm ơn bác sĩ.” Sau khi nói cảm ơn với bác sĩ, Giang Tuyết Ngưng liếc mắt nhìn An Nham một cái, nói: “An Nham, hay là cậu cứ về trước đi, để trợ lý của Thiếu Khiêm ở trong này gác đêm là được, dù sao thân phận của cậu canh giữ trong bệnh viện cũng không quá tiện.”

“Không có việc gì, tôi trông nom là được rồi.” An Nham cơ hồ không chút do dự mở miệng nói.

Sạu khi nói xong lại cảm thấy phản ứng của mình quá kích động, vội xấu hổ giải thích: “Ưm, cậu ấy ngất xỉu cũng có liên quan đến tôi, dù sao… Giữa thời gian này bệnh viện cũng đóng cửa không cho thăm hỏi, phóng viên hẳn là không vào được.” An Nham cười cười nói, “Đạo diễn Giang, ngài yên tâm đi, sáng mai tôi sẽ trở lại đoàn làm phim, sẽ không làm chậm tiến độ quay.”

“… Không phải vấn đề tiến độ.” Giang Tuyết Ngưng trầm mặc một chút, nhìn dáng vẻ An Nham ngồi bên giường nét mặt lo lắng, đành phải thở dài nói, “Vậy được rồi, cậu đêm nay gác đêm trong ngày, bên ngoài bệnh viện tôi phái người trông chặt. Vạn nhất có phóng viên vụng trộm trà trộn vào, cậu lập tức thông báo cho bảo vệ, đừng nói gì cả.”

An Nham thận trọng gật gật đầu, “Tôi biết, ngài cứ yên tâm đi,”

Chờ Gian Tuyết Ngưng đi rồi, An Nham mới thở phào một hơi. Nhìn Từ Thiếu Khiêm trên giường vẫn ngủ say như trước, hô hấp đều đều, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, tựa hồ không có gì đáng ngại, An Nham lúc này mới yên lòng.
Bình Luận (0)
Comment