Thành Phố Vô Tận

Chương 39

Sau khi cảm xúc khẩn trương qua đi, bụng lại kêu lên ùng ục. An Nham đột nhiên nhớ đến Từ Thiếu Khiêm nếu tỉnh lại nhất định sẽ rất đói bụng, chính mình cả ngày cũng chưa ăn gì, chi bằng gọi đồ ăn bên ngoài.

Nghĩ đến đây, An Nham vội vàng ra khỏi cửa đến phòng chuyên trách tìm bác sĩ trực, mỉm cười hỏi: “Bác sĩ, anh khoẻ, bệnh nhân giường 1 hiện tại có thể ăn cái gì không?”

“Giường 1 Từ Thiếu Khiêm phải không?”

“Đúng! Tôi muốn mua chút gì đó cho cậu ấy ăn, vậy ăn cái gì tương đối tốt?”

Bác sĩ nam chuyên trách biểu tình bình tĩnh lật lật sổ bệnh, nói: “Dạ dày của anh ta không có triệu chứng xuất huyết dạ dày, những món có tể ăn, tốt nhất là cháo và rau dưa thanh đạm một chút dễ tiêu hoá, không được ăn đồ cay nhiều dầu mỡ độc hại.”

Bác sĩ trực ban là một nam nhân mặt than, bên cạnh có một nữ bác sĩ trẻ ngược lại cười đến rất là sáng lạn với An Nham, An Nham lễ phép nở nụ cười với cô một chút, nói: “Cảm ơn bác sĩ.”

Thời điểm xoay người rời khỏi, đột nhiên nghe thấy từ trong phòng ban một trận thì thầm khe khẽ, cô gái đứng bên cạnh kia tựa hồ là một thực tập sinh, cười hì hì nói: “Sư huynh, em có thể tìm bọn họ xin chữ ký không? Nếu không nhìn lầm đây chính là An Nham và Từ Thiếu Khiêm a! Người thật so với trong điện ảnh còn ngầu hơn! Trời ạ, em có nằm mơ cũng chưa từng ngờ tới bọn họ cư nhiên sẽ đến bệnh viện chúng ta!”

“Khụ, chú ý hình tượng.”

“Em là fans của An Nham! Thần tượng ngay trước mắt mà không thể nói chuyện quả thực rất tàn nhẫn! Bác sĩ thì sao chứ, bác sĩ cũng có thể là fans! Em cởi áo blouse đi tìm anh ấy xin chứ kỹ được không?”

“Đi thăm phòng với anh trước đã.”

“…”

An Nham trở lại phòng bệnh, sau một lát, cửa phhòng bị đẩy ra, bác sĩ thực tập vẻ mặt tươi cười vừa rồi kia nhẹ nhàng đi tới bên giường, đưa cho An Nham một quyển sổ lớn, nói: “Đây là điện thoại gọi đồ ăn nhanh của phòng chuyên trách chúng tôi, cháo chỗ này nóng lắm, phần món ăn cũng không tệ, anh nếu muốn gọi bên ngoài có thể xem thử một chút.”

An Nham đang lo không tìm thấy số điện thoại giao đồ ăn, vội vàng nhận quyển sổ, cười nói: “Cảm ơn.”

“Tiện thể ký tên một cái cho em đi!” Cô gái cười hì hì đưa giấy bút cho hắn, “Hồi em còn đến trường cũng rất thích phim truyền hình anh đóng, mỗi một bộ phim đều đã xem hết! Đương nhiên, thích nhất vẫn là bộ điện ảnh Thành Phố Vô Tận anh đóng năm trước! Em và bạn cùng phòng đều đến rạp xem! Bạn em đều rất chờ mong anh và Thiếu Khiêm tiếp tục hợp tác Vô tận 2!”

An Nham hơi chút ngượng ngùng, tuy rằng nhân khí cao ở sân bay mấy chỗ linh tinh bị người chặn muốn ký tên đã thành thói quen, nhưng ở bệnh viện cũng có thể gặp được fans, đây cũng quá phóng đại rồi.

Cầm lấy quyển sổ trong tay cô nhanh chóng ký tên xuống, An Nham ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”

“Đừng khách khí!” Cô gái sau khi lấy được chữ kí rất hưng phấn nói: “Thời điểm anh gọi đồ ăn bên ngoài cứ bảo bọn họ đem đến văn phòng bác sĩ ấy, nói là bác sĩ Trương gọi, chứ anh tự mình đi nhận không quá tiện, em giúp các anh mang vào là được!”

Cô gái này trái lại mười phần săn sóc, An Nham vội vàng gật đầu nói: “Cảm ơn cô, bác sĩ Trương.”

Cô gái cao hứng xoay người rời đi, xem cô như vậy cơ hồ đã cao hứng đến muốn xoay vòng vòng.

An Nham nhất thời cảm thấy ấn tượng về nữ bác sĩ “thấu hiểu, dịu dàng” trong cảm nhận của mình hoàn toàn tiêu tan.

Rất nhanh, đồ ăn ngoài đã được giao đến, có một bát cháo thịt nạc và một bát cháo cá, còn có hai phần thức ăn.

Từ Thiếu Khiêm tựa hồ là bị hương thức ăn quyến rũ, đột nhiên chậm rãi mở mắt, An Nham vốn muốn đi qua xem tình huống của hắn một chút, thấy hắn tỉnh lại, vội vàng đem đồ ăn đặt lên trên tủ đầu giường, ngồi vào bên giường, nhẹ giọng hỏi: “Cậu tỉnh rồi? Cảm thấy như thế nào? Nếu không thoải mái tôi đi gọi bác sĩ đến xem…”

An Nham xoay người định đi, lại bị Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng kéo tay lại.

“Không cần, tôi không sao.” Từ Thiếu Khiêm cau mày muốn ngồi dậy, An Nham vội vươn tay nâng hắn dậy, kê cái gối đầu sau lưng hắn.

Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham hỏi: “Tôi sao lại đột nhiên ngất đi? Bác sĩ nói có vấn đề gì?”

An Nham đáp: “Bác sĩ nói cậu mấy ngày nay không ăn uống tử tế, mệt nhọc quá đột, tụt huyết áp, thân thể đến cực hạn cho nên mới ngất đi thôi.” Dừng một chút, lại lo lắng nhìn vào mắt Từ Thiếu Khiêm, “Sao lại thế này? Thân thể cậu không phải luôn luôn rất tốt sao? Mệt nhọc quá độ… Cậu mấy ngày nay rốt cuộc là đang bận cái gì?”

Từ Thiếu Khiêm sau một lúc trầm mặc thật lâu, mới nói: “Tứ thúc tôi khó thở, ba hôm trước phải đưa vào ICU cấp cứu, tôi ở bệnh viện nguyên đêm, hai ngày nay không có hứng ăn cái gì, đại khái là vì thế nên mới bị tụt huyết áp.”

Ba ngày trước, Từ Tử Chính đột nhiên khó thở bị đưa vào phòng cấp cứu. Từ Thiếu Khiêm chờ ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt. Cũng chỉ có một khắc kia, hắn mới hiểu được kỳ thật trong hơn hai mươi năm sống chung, hắn đã coi Từ Tử Chính là người thân quan trọng nhất, dù cho hiện giờ biết được chân tướng, hắn không cách nào thật sự oán hận hắn.

Bởi vì kính trọng và kính yêu trong lòng hắn đối với vị kia, sớm đã trong nhiều năm ở chung trở nên thâm căn cố đế.

Nhìn trên người nam nhân cường thế đã dùng tất cả sức lực của bản thân, vì toàn bộ Từ gia gây dựng nên một khoảng trời giờ này đang nhắm chặt mắt kia gắn đầy các loại dây dẫn giám hộ, Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy, chỉ cần hắn sống sót, hết thảy những thứ khác đều chẳng còn gì quan trọng nữa.

—— Đúng vậy, chỉ cần hắn sống sót.

Cũng may mệnh Từ Tử Chính kiên cường, sau suốt một đêm cứu chữa bệnh tình rốt cuộc ổn định lại, Từ Thiếu Khiên không chút do dự gọi cả em gái Từ Tuyển và em trai Từ Thiếu Bạch về nước, trông giữ trong bệnh viện một tấc cũng không rời.

Hắn vội vã đến Giang Châu là vì công ty chi nhánh ở Giang Châu của phỉ thuý thế gia xảy ra chuyện cần hắn tự mình đến xử lý. Ngày đêm lên đường mệt nhọc, hơn nữa sau khi đến công ty lại bận rộn, bận rộn xong việc lại bởi vì nhớ An Nham mà vội vã đến đoàn làm phim tham ban, khiến cho thân thể rốt cục vượt quá cực hạn, ngất xỉu tại phim trường, làm mọi người sợ bóng sợ gió một trận.

Thấy Từ Thiếu Khiêm biểu tình bình tĩnh kể lại đoạn này, An Nham lại là một trận đau lòng, hắn biết tầm quan trọng của Tứ thúc đối với Từ Thiếu Khiêm. Tứ thúc bị đưa đi cấp cứu, Thiếu Khiêm nhất định lo lắng đến đòi mạng, cho nên mới mệt thành như vậy…

Nghĩ đến đây, An Nham vội cầm tay Từ Thiếu Khiêm, lo lắng hỏi: “Vậy Tứ thúc cậu bây giờ thế nào? Chú ấy ở bệnh viện nào a? Nếu cần tôi có thể bảo anh họ tôi hỗ trợ trông nom một chút…”

Anh họ Chu Thái Bình trong lời nói của An Nham, cháu trai bên ngoại của Chu Bích Trân, là bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện Trung Ương Tây Lâm.

Từ Thiếu Khiêm nói: “Không cần phiền đến anh họ cậu, tôi đã sắp xếp Tứ thúc ở một bệnh viện tư nhân, mời bác sĩ và y tá tốt nhất đến chăm sóc. chú ấy hiện tại đã qua cơn nguy kịch, bệnh tình cũng dần ổn định rồi. Tiểu Uyển và Thiếu Bạch đã về nước, đang ở trong vệnh viện trông nom chú ấy.”

An Nham gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, nhẹ nhàng cầm lại tay An Nham, thấp giọng hỏi: “Sau khi tôi hôn mê… là vậu vẫn luôn ở bệnh viện với tôi?”

“…” Lúc ấy không chút do dự ở lại với hắn, nhưng giờ phút này, Từ Thiếu Khiêm rốt cục tỉnh lại, An Nham lại bắt đầu có chút xấu hổ. Dù sao nam nhân này từng lấy phương thức biến thái như vậy tỏ tình với hắn, hắn hiện tại lưu lại hình như là có điểm không ổn.

An Nham xem nhẹ khác thường dưới đáy lòng, vội vàng buông tay hắn ra ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ừ, nể tình bạn nhiều năm của chúng ta, tôi cũng không muốn bỏ mặc cậu… Tôi cũng không có ý khác a, cậu đừng có nghĩ nhiều!”

“… Tôi không nghĩ nhiều.” Ánh mắt thâm trầm của Từ Thiếu Khiêm vẫn nhìn chăm chú vào An Nham. Thật lâu sau hắn mới khẽ cười cười, thấp giọng nói: “Cậu có thể lưu lại, kỳ thật tôi rất cao hứng.”

Một khắc tỉnh lại kia, nhìn thấy bên người là An Nham, Từ Thiếu Khiêm thật sự đã thoả mãn lắm rồi.

Hắn không có hy vọng xa với An Nham nhanh như vậy đã tiếp nhận tình yêu của hắn, cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng An Nham lại vì hắn mà trong thời gian ngắn thay đổi tính hướng thẳng nam. Dù sao, đối với An Nham vẫn luôn thích con gái mà nói, quyết định ở bên đồng tính cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Tuy rằng An Nham vì thân phận bạn bè mà lưu lại, nhưng so với trước kia không thèm để ý mà nói, ít nhất bây giờ trong lòng An Nham có vị trí của Từ Thiếu Khiêm hắn, An Nham không ngại ở lại bệnh viện căm sóc hắn… hắn nên thấy đủ rồi.

Quả nhiên, đơn phương một thời gian dài, một chút ấm áp như vậy đã có thể khiến cho đáy lòng Từ Thiếu Khiêm ngập tràn vui sướng.

Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham ánh mắt cũng không khỏi dịu dàng hơn.

“Cậu không trở về đoàn làm phim không sao chứ?” Từ Thiếu Khiêm dịu dàng hỏi.

“Đạo diễn Giang phê chuẩn! Khụ khụ, cậu có đói bụng không? Ăn chút gì đó trước đi, bác sĩ nói cậu có thể ăn vài món.” An Nham không muốn đối diện với ánh mắt thâm trầm, dịu dàng này của Từ Thiếu Khiêm, đành phải dời đi lực chú ý, xoay người lấy đồ ăn.

Hương vị thơm nồng của cháo thịt nhanh chóng khiến Từ Thiếu Khiêm phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng An Nham cười tủm tỉm bưng bát đến trước mặt, đáy lòng Từ Thiếu Khiêm không khỏi dâng lên suy nghĩ,

Giờ khắc này có hắn ở bên cnạnh, cư nhiên sẽ có loại…

Cảm giác hạnh phúc,

An Nham đi đến bên giường ngồi xuống, kéo bàn ăn nhỏ trên giường bệnh, đặt cháo trước mặt Từ Thiếu Khiêm, nói: “Đến đây ăn đi, cháo này ngửi thơm như vậy, cậu hẳn là đói bụng đi?”

“Ừ.” Từ Thiếu Khiêm tiếp nhận bát cháo cá, trên mu bàn tay phải của hắn ghim ống truyền dịch, không tiện cầm thìa, đành phải dùng tay trái cầm thìa, từng ngụm từng ngụm ăn cháo.

An Nham cũng không nói nữa, hắn đang rất đói cũng nhanh chóng càn quét sạch sẽ một bát cháo. Tiếp theo lại mở phần thức ăn đưa tới, một hộp là thuần thức ăn chay: cà, măng, rau xanh; một hộp khác là sườn kho, cá hấp, đậu Hà Lan xào thịt. An Nham đem thức ăn chay đặt trước mặt Từ Thiếu Khiêm, cười nói: “Bác sĩ nói cậu phải ăn thanh đạm một chút, cậu cứ ăn toàn thức ăn chay đi.!”

Từ Thiếu Khiêm nhíu mày nhìn hắn.

An Nham lại cúi đầu, từ trong phần ăn của mình gắp mấy miếng cá đưa tới đĩa của Từ Thiếu Khiêm, nói: “Ừm, tôi cảm thấy cá cũng không tính là nhiều dầu mỡ, cậu đã mấy ngày không ăn uống tử tế, lại ăn đồ chay tiếp chắc chắn ăn không đủ no… Cho cậu một chút nữa vậy.”

Sau đó, An Nham liền cúi đầu gặp rất nhiều cá từ trong bát mình sang cho Từ Thiếu Khiêm bên kia.

“Nào, ăn nhiều một chút.” Dứt lời lại gắp một ít đậu Hà Lan qua.

Thấy An Nham cúi đầu nghiêm túc phân chia hai đĩa, Từ Thiếu Khiêm trong lòng ấm áp, không nhịn được thấp giọng nói: “An Nham…”

An Nham ngẩng đầu lên: “Gì?”

“Tôi muốn hôn cậu…”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, An Nham vừa ngẳng đầu, Từ Thiếu Khiêm hơi hơi cúi đầu như vậy liền trực tiếp hôn lên đôi môi hắn.

—— Hoặc là, kia căn bản không thể gọi là một nụ hôn.

Từ Thiếu Khiêm chỉ là nhẹ nhàng hôn hôn môi An Nham, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, mềm nhẹ hôn, dừng lại trên môi, sau đó vừa tiếp xúc đã tách ra. Nụ hôn ấm áp như vậy, tựa như thời con trẻ, sạch sẽ mà thuần tuý.

An Nham sửng sốt một chút, mới phản ứng lại là lại bị hắn hôn, biến sắc định phát hoả, đã thấy Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng lấy đồ ăn qua, thực tự giác cúi đầu dùng bữa, biểu tình bình tĩnh cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Từ. Thiếu. Khiêm!!!!!” An Nham chỉ số tức giận tăng vọt, “Nể tình cậu là bệnh nhân! Tôi không thèm so đo với cậu! Dùng bữa của cậu cho tử tế đi!”

An Nham hung hăng trừng mắt liếc nhìn Từ Thiếu Khiêm một cái, bưng đĩa thở phì phì đi ra chỗ khác, ngồi xuống sofa cách Từ Thiếu Khiêm rất xa, cúi đầu dùng bữa.

Từ Thiếu Khiêm nhìn mặt An Nham dưới cơn phẫn nộ mà đỏ lên, khoé môi không nhịn được hơi cong cong.

Tuy rằng hành đông này rất ác liệt, nhưng mà…

An Nham, muốn chậm rãi đánh tan rào chắn tâm lý của cậu, thì phải áp dụng hành động lúc thì dịu dàng, khi thì bá đạo này, phải vậy không?
Bình Luận (0)
Comment