Thanh Quan

Chương 1039

- Chủ tịch, ngài xem xem, Phổ Thượng đã thành cái gì, bày ra bộ dáng khu tiêu phí cao cấp, luôn đào góc tường khu Hoàng Dương, chuyện này còn cho người ta sống không?

Quốc Thụy Tường nhìn thấy bốn phía trầm lắng, mỉm cười, chậm rãi nói ra: 

- Tiểu Ngôn a, công tác có khó khăn phải vượt qua, cứ chạy vào thành phố kêu khổ than mệt hình như không phải tác phong của anh.

Ngôn Thừa Binh vỗ đùi, không vui nói ra: 

- Lão lãnh đạo, tình tình của Ngôn Thừa Binh tôi đây ngài cũng không phải không biết. Cạnh tranh công bằng tôi không sợ ai, khu Hoàng Dương đứng đầu ở bốn khu, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu như có năng lực, có thể đi trời nam đất bắc kéo đầu tư, chạy đến chỗ tôi kéo người có gì hay chứ?

Quốc Thụy Tường ân một tiếng, nói ra: 

- Tất cả mọi người là vì tăng thêm viên gạch phát triển Quảng Châu, nên thông cảm. Chỉ cần có lợi cho Quảng Châu, thành phố sẽ ủng hộ.

Ngôn Thừa Binh cần chính là lời này, nếu Phổ Thượng có thể chạy đến khu Hoàng Dương kéo đầu tư, khu Hoàng Dương tự nhiên cũng có thể đi Phổ Thượng làm như vậy. Hắn thở dài, ủy khuất nói ra: 

- Vẫn là lão lãnh đạo quan tâm khó khăn của cấp dưới, kỳ thật ngài nói tất cả đơn vị đều là anh em cả, cùng nhau xúc phát triển hài hòa.

Quốc Thụy Tường cười rộ lên, nói ra: 

- Tiểu Ngôn a, gần đây nghe nói khu Hoàng Dương không tệ, có kế hoạch xây trăm tòa nhà cao ốc phi thường tốt. Có thời gian đi xem, rất lâu không có đi xuống dưới, có chút lười biếng rồi.

Ngôn Thừa Binh vội vàng nói: 

- Không lười biếng, lão lãnh đạo vẫn luôn yêu cầu mình nghiêm khắc, người ở cơ sở áp lực thật lớn a.

Quốc Thụy Tường nhất thời cười ha hả.

Mà áp chế ở khắp nơi, Du Hoa cùng Vương Bằng bị gọi ngừng, chuyện dân công khi trước cũng lắng xuống. Lưu Đại Hữu thì có suy nghĩ chen vào, nhưng mà bị cục thành phố gọi đi tham gia huấn luyện ba tháng, cũng chỉ có thể bỏ qua.

Tần Mục yên lặng theo dõi kỳ biến. Phương Chấn Bang đang phỏng đoán điểm mấu chốt của Tần Mục, Tần Mục sao không quan tâm phân bố thế lực các nơi chứ. Cục hưu trí là nơi dưỡng người, ở chỗ này mỗi ngày không có chuyện gì, bình thường chỉ uống trà xem báo. Có chút thời gian thì Tần Mục rãnh rỗi quan tâm tới, đi trễ về sớm cũng chẳng i quản lý.

Cục trưởng cục hưu trí trừ Đỗ Thành Bằng, chỉ có bảy tám phó cục trưởng, phần lớn là cán bộ sắp về hưu, sau khi lên phó cục trưởng thì đãi ngộ cao hơn một chút. Tần Mục tuổi còn trẻ đã làm phó cục trưởng, nói là dưỡng lão thì quá mức, cho nên mấy ngày nay hắn chịu đựng các ánh mắt đặc thù.

Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, Tần Mục không có gì nghĩ không ra. Sau khi câu thông với cục trưởng xong, cộng thêm trong cục hưu trí cũng không có việc gì, Tần Mục ôm ấm chén tới văn phòng của các cán bộ trẻ tuổi tụ tập, cười tủm tỉm đi vào.

Tuy nói là nơi cậu không thương bà ngoại không đau, dù sao cũng là đơn vị trong thể chế, người muốn lăn lộn cầm tiền lương cũng có. Có chút có chút người trẻ tuổi trong nhà không có người thì đến nơi không lý tưởng này cũng là lựa chọn không tệ.

Tần Mục đi vào trong phòng, văn phòng đang ầm ầm thì yên tĩnh lại. Mấy người trẻ tuổi đang đánh bài, trước mặt còn có tiền giấy, nhìn thấy Tần Mục xuất hiện thì biểu lộ xấu hổ. Loại cơ quan như thế này ngày bình thường đánh bài chơi mạt chược không phải không có, nhưng những người lãnh đạo bình thường ngồi trong văn phòng của mình, đâu có như Tần Mục không xem mình là lãnh đạo, xuống cản trở hào hứng của cấp dưới đánh bài chứ?

Tần Mục giả bộ như không thấy bọn họ xấu hổ, cười tủm tỉm kéo ghế ngồi bên cạnh một thanh niên, hô: 

- Tiếp tục chơi đi, tôi cũng xem.

Thanh niên bên cạnh hắn tên là Văn Nhập Hải, Tần Mục ngày đầu tiên đưa tin từng gặp qua hắn. Trong tay hắn cầm ba lá bài, mặt mũi khó xử nói:

- Tần phó cục, chúng tôi...

Tần Mục nhướng mày, nói ra: 

- Các người chơi kim hoa (bài cào) sao? Tôi cũng biết, có thể tham gia một tay không?

Hắn nói ra lời này mấy người trẻ tuổi bộ dáng như muốn khóc, được chứ, phó cục trưởng chơi bài trong giờ làm việc, chuyện này truyền đi ảnh hưởng không tốt. Tuy cái đơn vị này là nơi của những lãnh đạo sắp về hưu đi vào lấy danh, nhưng dù sao Tần Mục là phó cục trưởng trẻ tuổi, cùng hòa mình với cấp dưới như cách này cũng không nên.

Tần Mục chẳng có giác ngộ tư tưởng, chỉ vào lá bài trong tay Văn Nhập Hải và nói: 

- Nhanh xong ván này đi, tôi còn làm cái.

Mấy người trẻ tuổi nhìn thấy phó cục trưởng mới tới thật sự muốn chơi, trao đổi ánh mắt với nhau, cầm trong ngăn kéo một bộ bài mới tinh.

Ngươi có kế Trương Lương, ta có mưu Hàn Tín, chúng ta xem ai vững vàng hơn, Tần Mục cười tủm tỉm nghĩ đến cử động của Phương Chấn Bang gần đây.

Tần Mục đã ra bài, thua tiền thì tặng đào, nói chuyện cũng không bày giá đỡ, nhất là vào lúc tan việc còn xuất tiền túi mời cấp dưới, nửa tháng sau Tần phó cục từ người trẻ tuổi biến thành Tần ca, phó cục trưởng văn phòng và những người khác cũng đi dự.

Trong văn phòng Tần Mục có một đám người đang hút thuốc do Tần Mục cung cấp cực phẩm Hồng Vân, trước mặt Văn Nhập Hải bày một chồng tiền, phun nước miếng nói ra: 

- Chiếu theo tôi thấy, Tần ca chính là ngăn đường của người ta, sử dụng hết thì ném, rất đơn giản ah.

Tần Mục không nói lời nào, bưng chén trà uống vào. Trước mặt là một phần văn bản tài liệu, là cấp dưới đưa lên, cũng là đồ vật của quan chức. Hắn không có ngậm điếu thuốc.

Một người lên tiếng:

- Văn Nhập Hải anh lại thành người tài ba, Quảng Châu chúng ta không ai xen vào việc của anh rồi. Nhanh lên rồi.

Văn Nhập Hải đắc ý nói ra: 

- Hói đầu trên đầu có con rận. Chỉ cần nhìn nhân viên Phổ Thượng động cái là đoán được bảy tám phần, ai giống như anh, cả ngày đã biết rõ không lý tưởng.

Một người khác tiếp lời: 

- Đúng a, cho dù nghiên cứu ra sắc mặt của bí thư, còn không phải vẫn phải đi theo sao, còn chúng ta ở đây đánh bài, ai có thể kéo bí thư ban thanh tra kỷ luật tới đây sao?

Văn Nhập Hải cười hắc hắc, đặt bài trong tay xuống, kêu lên: 

- Hoa Thuận, hắc hắc, không nên xấu hổ với các huynh đệ.

Tần Mục trong mắt bắn tinh quang, Văn Nhập Hải tiểu tử này nhìn qua có giác ngộ thể chế, mặc dù nói có chút quá lời, nhưng mà nhắc tới lãnh đạo thì hắn không dám vọng động phán xét.

- Tại sao lại như thế, có phải anh chơi bẩn không?

Mấy thanh niên kia cười vang, không ngừng lôi kéo Văn Nhập Hải. Văn Nhập Hải không ngớt lời cầu xin tha thứ, cũng hứa hẹn với mọi người, buổi tối hôm nay hắn mời khách, quán ven đường ăn thế nào thì ăn.

Tần Mục xoa xoa huyệt Thái Dương, cười tủm tỉm nói ra: 

- Đi, hôm nay thống khoái đi, buổi sáng tới đây, giữa trưa không uống rượu, buổi chiều tôi mang các người đi điều tra nghiên cứu.

Tần Mục nói điều tra nghiên cứu thì mấy người cũng đã có giác ngộ, cũng đập cờ xí ra ngoài đi dạo, mấy ngày nay dưỡng mấy tiểu tử này tốt rồi, nghe xong điều tra nghiên cứu chẳng khác nào đi chơi, mặt mày hớn hở.
Bình Luận (0)
Comment