Thanh Quan

Chương 1040

Một người trong đó còn nhìn qua Tần Mục duỗi ngón tay cái nói:

- Tần ca, thực sự là anh nha, anh nhìn trong cục chúng ta toàn không khí trầm lắng, đã biết rõ khóa cửa ở trong văn phòng cả.

Văn Nhập Hải túm người nọ, nhìn qua phía Tần Mục cười nói:

- Tần ca, có chuyện gì cho chúng tôi làm không?

Tần Mục gật gật đầu, bảo Văn Nhập Hải mang danh sách biên chế cán bộ kỳ cựu ra xem. Văn Nhập Hải gật gật đầu, lúc này cũng vui mừng.

Sau khi văn phòng khôi phục yên tĩnh, Tần Mục mở cửa sổ ra, không khí mới xua tan khói thuốc.

Phổ Thượng đã triệt để buông ra, thỉnh thoảng có đội thi công đi vào làm việc. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu hai nương quản lý, tại chính đàn Quảng Châu là hai đóa hoa hiếm thấy, tại tuân theo mạch suy nghĩ của Tần Mục thì hai người tỏa sáng trên chiến đàn. Nhưng mà lòng của nữ nhân mảnh, có rất nhiều chỗ quản lý khác với Tần Mục, các nàng phối hợp rất nhẵn mịn, có chút giả bộ hồ đồ nhưng nắm bắt thật nhanh. Tần Mục hiểu đây là ý của Phương Thiên Nhu, cô nàng này vẫn có tính khí người trẻ tuổi a.

Nhưng mà dục tốc bất đạt, chuyện trên mặt quan Phương Thiên Nhu vẫn gây khó dễ. Mà Mạnh Khiết điện thoại cáo trạng Tần Mục mấy lần, mà ngay cả đại năng Kim Bình Quốc cũng chạy tới chỗ Tần Mục bên này tố khổ.

- Tần bí thư ah, làm công trình khố. Lúc nào chúng ta đi ra họp gặp?

Kim Bình Quốc thấy Tần Mục sống yên ổn, đây là điện thoại lần thứ ba trong nửa tháng qua..

- Không có gì, Kim đổng sự, lần trước chuyện anh nói lực bất tòng tâm.

Tần Mục cười ha ha, Kim Bình Quốc muốn khống chế xi măng và cát của Phổ Thượng, không phải người bình thường có thể dây vào. Nếu để cho Kim Bình Quốc cầm xuống, lại qua tay hai ba lần, giá nguyên liệu sẽ rất đắt. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu hiển nhiên không muốn bánh ngọt lớn như vậy bị Kim Bình Quốc cầm lấy, cho nên tài liệu được Phổ Thượng tự điểm danh, nói rõ không muốn cho người khác ăn canh..

Rốt cuộc vẫn sợ hãi. Được Tần Mục thao tác thì tài chính hao hụt sáu trăm vạn tài chính của Phổ Thượng đã được bổ sung, Ôn Bộ vẫn làm trưởng khoa tài chính, nhưng mà Trương Thúy đã từng thổ lộ với Tần Mục, Phương Thiên Nhu vẫn canh cánh sáu trăm vạn này trong lòng, muốn cầm sáu trăm vạn này tăng tài chính lưu cho Phổ Thượng. Tần Mục biết rõ thì cười khổ, tục ngữ mặc dù nói tiền nhân trồng cây hậu nhân ăn quả, nhưng bây giờ còn có người cao thượng như vậy, không lưu cho ngươi sa mạc là không tồi. Cho nên Phương Thiên Nhu có suy nghĩ này rất không sát với thực tế, cho tài chính lưu lại nhiều tiền làm gì, nên xài thì phải xài, ai biết kẻ cầm quyền kế nhiệm suy nghĩ cái quái gì.

- Tần bí thư, lời của ngài thật khách khí, Lão Kim tôi chính là muốn gặp mặt Tần bí thư uống chút rượu, có được không?

Kim Bình Quốc cười ha ha, nghe ra khẩu khí trong đó không cao hứng lắm, nói tiếp:

- Tôi nghe nói có khách sạn làm đồ ăn rất không tệ, lãnh đạo khu phát triển khác thường đãi khách ở nơi đó.

Con mắt Tần Mục híp lại, Kim Bình Quốc nói mang ý khác, đang chuẩn bị dẫn mình tới khu phát triển bên kia. Hắn ngón tay gõ vào bàn hai cái, mỉm cười lần thứ hai, cự tuyệt:

- Kim đổng sự ah, đồ ăn mặc dù tốt, cũng cần rượu thích hợp. Nếu cầm rượu nông thôn đi so với Mao Đài cũng không bán được giá cao đâu.

Kim Bình Quốc tiếng cười không ngừng, Tần Mục nói câu này là đang nhắc nhở cho hắn biết, mình bây giờ có quá nhiều việc rồi, nếu như lẫn vào chuyện của Phổ Thượng sẽ bị người ta chọc một đao, sẽ không người xuất đầu cho hắn. Kim Bình Quốc cũng không biết có nghe hiểu hay không, vẫn không bỏ, nói:

- Nếu không thứ sáu đi, Tần bí thư, chúng ta là bạn cũ mà.

Lời này mang theo ý nhuyễn, Tần Mục tâm tư khẽ động, tính tình và địa vị của Kim Bình Quốc lại cười nói là bạn cũ với bí thư khu phát triển, hôm nay chính mình là bí thư khu phát triển, cho dù Kim Bình Quốc vẫn tiếp tục liên hệ với mình, cũng không nên tha thiết như thế, hắn không có chuyện gì sợ hãi cả, chẳng lẽ lại... Trong nội tâm Tần Mục phát khổ, khóe miệng mỉm cười, nói ra:

- Ai, tôi nói Kim đổng sự, nhìn qua anh khiếm tài tài đại khí thô, không nên khoe khoang trước mặt của tôi a? Đi, tôi cũng không quản giá nào, đi theo anh tham gia náo nhiệt.

Kim Bình Quốc vội vàng nói:

- Sao có thể nói như vậy, là Tần chủ nhiệm quan tâm các thương hộ, đây là đáp lễ, chúng tôi cao hứng còn không ngăn cản được đấy, sao có thể ăn mòn cán bộ ah.

Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:

- Vậy được rồi, tối thứ sáu a.

Nói xong hắn lại nhắc nhở một tiếng:

- Tần chủ nhiệm xưng hô cần phải quan tâm, bây giờ là Tần phó cục trưởng.

- Chủ nhiệm còn không phải chuyện sớm muộn.

Kim Bình Quốc tắt điện thoại, thở dài, trên trán đã toát đầy mồ hôi.

Tần Mục vừa mới cúp điện thoại, Văn Nhập Hải đã gõ cửa. Vốn đã uống rượu, nhưng Văn Nhập Hải vẫn quy củ, không giống những người kia tùy tiện đẩy cửa vào. Tuy Tần Mục đã từng nói qua, mọi người không cần câu thúc, nhưng Văn Nhập Hải vẫn bảo trì thói quen này.

Vĩnh viễn không nên ngang hàng luận giao với lãnh đạo, cũng vĩnh viễn không nên tin thủ đoạn lôi kéo nhân tâm của cấp trên. Văn Nhập Hải hiểu điểm này rất tốt, nghe Tần Mục cho hắn đi vào, hắn cầm tài liệu đi vào.

Tần Mục cười tủm tỉm nói ra:

- Nhiều như vậy, phải xem tốt a.

Văn Nhập Hải tự đáy lòng tán thán nói:

- Đúng vậy a, cũng thật vất vả Tần cục trưởng, tôi lần này xem ra có thể tốn không ít thời gian đấy.

Hắn đang nói không từ chối vất vả vì Tần Mục, cũng nói cho Tần Mục, nếu như có chuyện gì không hiểu trong tài liệu có thể hỏi hắn.

Tần Mục gật gật đầu, tiện tay cầm tài liệu trên đó, mở ra vài trang, động tác lập tức dừng lại, ngẩng đầu nói ra:

- Nhập Hải, sao còn đứng đấy, ngồi xuống nói chuyện đi.

Văn Nhập Hải cười hắc hắc, vuốt vuốt mái tóc, xấu hổ nói ra:

- Tần cục trưởng, mấy ngày nay chuyện làm không thuận lợi, có chút xấu hổ.

Tần Mục khoát khoát tay, bảo Văn Nhập Hải ngồi xuống, sau đó ném cho Văn Nhập Hải một điếu thuốc, trầm thấp nói ra:

- Người trẻ tuổi nha, cãi nhau ầm ĩ cũng là hiểu được, nhưng mà công tác không thể buông, nhiệm vụ phải tinh thông.

Văn Nhập Hải suy nghĩ những lời này của Tần Mục, mặc dù nói rất đường hoàng, rất có bệnh hình thức, nhưng mà thâm ý không nghi ngờ, Văn Nhập Hải hắn phi thường hợp tiêu chuẩn của Tần Mục, cho nên hôm nay Tần Mục mới bảo hắn ngồi nói chuyện.

- Tần cục trưởng dạy phải, tôi nhất định ghi nhớ.

Văn Nhập Hải đáp ứng nói.

Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Ghi nhớ thì không nhất cần, nhưng mà tôi thấy anh rất tự tin.

Tần Mục duỗi ra ngón tay chỉ vào Văn Nhập Hải, dùng ngữ khí khảo sát hỏi:

- Vừa vặn hôm nay rảnh, không bằng tôi kiểm tra anh xem.

Văn Nhập Hải sống lưng thẳng tắp một ít, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói ra:

- Vậy thì mời cục trưởng ra đề mục.

Tần Mục xem bộ dáng trang trọng này, lại buồn cười, đúng là trẻ tuổi còn không có có kinh nghiệm sóng gió. Hắn tiện tay mở một tờ tài liệu ra, chậm rãi nói ra:
Bình Luận (0)
Comment