Thanh Quan

Chương 127

Những chuyện này Tần Mục là sẽ không quan tâm tới, hắn đã đánh tốt với Trương Thúy cả rồi, chấp pháp phải theo việc, không nên làm đặc thù, cũng không nên áp bách. Trương Thúy nói đùa Tần Mục quan không lớn quan uy không nhỏ, nói chuyện khẩu khí còn hơn cả phó bí thư đảng ủy huyện. Đây là chức quan của Hầu Cửu Châu, Tần Mục nghe xong cũng đặt trong lòng.

Sau khi cho Chu Lão Cửu rời đi, Tần Mục trở về trong thị trấn, đi ngang qua cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan, Tần Mục liếc mắt nhìn qua cánh cửa đóng chặt, trong nội tâm đã nghĩ ngợi nên dàn xếp cho tốt.

Qua một ngày đã tới sinh nhật Bạch Nhược Hàm, Tần Mục sớm đi thị trấn, trong huyện thành tìm mua một ít đồ vật xinh xắn nhỏ nhắn làm quà sinh nhật cho Bạch Nhược Hàm.

Đi huyện ủy nhìn thấy Bạch Quang Lượng, lão nhân tinh thần khá tốt, không có đột nhiên bị lật kèo thì sa sút, thấy Tần Mục đến thì tươi cười mời Tần Mục ngồi xuống.

Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục bàn vấn đề công tác ở Miếu Trấn một chút, Tần Mục liền từ trong cặp công văn lấy bản thảo ra. Tần Mục hành văn Bạch Quang Lượng đã thấy được rồi, hơn nữa hắn cũng nghe qua tiếng gió, hoàn cảnh pháp đã được tuyên bố, hắn và Tần Mục cộng đồng khải văn bản tài liệu đã có tác dụng. Giờ phút này thấy Tần Mục lại cầm bản thảo, con mắt của hắn sáng ngời.

- Luận tư bản chủ nghĩa xã hội ảnh hưởng sâu sắc tới chủ nghĩa xã hội khoa học - Liên Bang Xô Viết đi theo tiến trình chũ nghĩa xã hội như chúng ta đã thấy?

Bạch Quang Lượng đọc một hơi cho xong, nhìn Tần Mục cười nói:

- Đề mục này đủ dài a!

Tần Mục cười nói:

- Chủ tịch huyện, tôi thấy như vậy là đủ nghĩa, ngài đừng chê cười.

Bạch Quang Lượng cười mời Tần Mục ngồi xuống, cũng không có cấm kỵ, cầm lấy bản thảo bắt đầu đọc. Hắn càng xem lông mày càng nhíu chặt, thẳng đến nhìn thấy câu "Liên Bang Xô Viết dùng hệ thống chủ nghĩa xã hội khoa học không thể điều hòa mâu thuẫn tồn tại, tất nhiên sẽ bị diễn biến hòa bình của các nước phương tây biến thành vật hi sinh", Bạch Quang Lượng đặt bản thảo này xuống, cầm thuốt lên hút, hít sâu một hơi, nói:

- Tần Mục, anh biết trong bản thảo này nói thế nào không?

Tần Mục mờ mịt lắc đầu, trong nội tâm biết rõ Bạch Quang Lượng lo lắng cái gì.

Bạch Quang Lượng nhìn Tần Mục thật sâu. Trong bản thảo này có luận độ suy nghĩ làm quan của Bạch Quang Lượng, nhưng mà hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, bản thảo chỉ cần phát ra ngoài, tất cả nhiên sẽ bị các nơi lên án công khai. Bạch Quang Lượng đã tới tuổi sắp về hưu, nếu chống không được thì đi tới cục hiệp thương mà dưỡng lão, Tần Mục hắn thì xong rồi, cả con đường làm quan có khả năng vì bản thảo này biến mất.

- Người trẻ tuổi, làm việc cần phải ổn một chút!

Bạch Quang Lượng xuyên thấu qua khói thuốc nhìn qua gương mặt trẻ tuổi mang theo ít ngây thơ của Tần Mục, giọng nói chậm rãi:

- Anh làm những gì ở Miếu Trấn tôi đều nhìn thấy trong mắt, suy nghĩ cũ kỹ của tôi cũng hơi có chuyển biến. Cải cách nha, phải luôn trải qua từng cơn đau thắt, tôi cũng không phải phản đối cải cách, mà là phản đối cải cách mù quáng, làm loạn sau đó ảnh hưởng tới ổn định.

Tần Mục liên tục gật đầu, không có đánh đoạn Bạch Quang Lượng dạy bảo.

Bạch Quang Lượng lại cầm bản thảo lên xem vài lần, nói ra:

- Trong bản thảo của anh lại nói tới Liên Bang Xô Viết sẽ không chịu nổi áp lực, tất nhiên sẽ đi theo hướng tư bản chủ nghĩa, ngôn luận này của anh không thể dùng gan lớn để hình dung, quả thực là to gan lớn mật, quá không hợp thòi cuộc. Anh biết nếu nó xuất bản sẽ có hậu quả gì không?

Tần Mục gật gật đầu, chân thành nói ra:

- Chủ tịch huyện, cảm ơn ngài dạy bảo. Thế nhưng mà tôi cảm thấy được trên con đường cải cách của chúng ta, không thể làm kẻ phụ họa được, phải giải phóng tư tưởng của mình, mở rộng mạch suy nghĩ. Trăm hoa đua nở, chỉ có như thế xu thế cải cách mới thịnh vượn.

Nghe Tần Mục nói kiên quyết, Bạch Quang Lượng gật gật đầu, sau đó lật tới một tờ cuối cùng của văn bản, cầm lấy bút máy kiên định viết tên của mình lên đó.

Tần Mục sững sờ, Bạch Quang Lượng ký tên lên đó có tác dụng phi thường trọng yếu, hơn nữa ký trước tên của Tần Mục chính là có tác dụng bảo vệ Tần Mục, một khi có gió xuống thì đầu tiên sẽ nện lên đầu của Bạch Quang Lượng.

Bạch Quang Lượng cười ha hả, nói:

- Như vậy đi, văn bản này xem như chúng ta cộng đồng viết, như thế nào? Anh đừng nói tôi xâm chiếm công lao của anh đấy.

Tần Mục lắc đầu liên tục, trên mặt chân thành nói:

- Chủ tịch huyện Bạch, cám ơn ngài.

Trên mặt Bạch Quang Lượng hiện ra nụ cười hiền lành, nói lời thấm thía:

- Người trẻ tuổi phải trải qua một ít sóng gió. Văn bản tài liệu này trước đặt ở chỗ của tôi đi, qua lễ mừng năm mới tôi sẽ mang nó lên thành phố.

Tần Mục có chút không rõ manh mối, đi tới thời đại này đã một năm. Một năm này Tần Mục trải qua không ít chuyện, công lực làm quan cũng thâm hậu hơn không ít.

Bạch Quang Lượng mang bản thảo đặt vào trong ngân kéo, suy nghĩ lại vẫn lấy ra, khóa vào trong một cửa tủ có khóa.

- Buổi tới nhà ăn cơm rau dưa, hôm nay là sinh nhật của Nhược Hàm.

Bạch Quang Lượng bận rộn xong, dùng ngữ điệu của người già nói với Tần Mục:

- Ai, hai mươi ba tuổi rồi, con gái lớn nên đi tìm chồng.

Chân tình trong mắt nói rõ thái độ Bạch Quang Lượng không lạc quan với bản báo cáo của hắn, giống như đang tìm người phó thác Bạch Nhược Hàm trước khi dưỡng già, nhưng hắn đã quên, Tần Mục lúc này đã ngồi cùng thuyền với hắn, cho dù thuyền của hắn lung lay hay đi được vạn dặm, hắn và Bạch Quang Lượng vinh nhục cùng nhau rồi.

Tần Mục cười đáp ứng, nói buổi tối sẽ đi tới nhà Bạch Quang Lượng bái phỏng, sau đó rời khỏi văn phòng Bạch Quang Lượng.

Sau khi ra khỏi phòng, Tần Mục còn phải đi tới cục công thương, truy hỏi chuyện của Chu Lão Cửu. Vừa mới đi tới đại viện của chính phủ huyện, Hầu Cửu Châu từ ngoài cửa đi tới, đi theo phía sau La Vạn Hữu.

Con mắt Tần Mục hơi nhíu lại, lập tức vẻ mặt tươi cười đi qua. Hầu Cửu Châu, La Vạn Hữu nhìn thấy Tần Mục sắc mặt biến hóa, lại khôi phục bình thường, giống như không có chuyện gì cả, phân biệt bắt tay với Tần Mục, Hầu Cửu Châu còn khích lệ Tần Mục vài câu, nói Miếu Trấn bên kia được Tần Mục diệu thủ điều trị cho nên biểu hiện vô cùng phồn hoa. Tần Mục cũng cung kính nói là do phương hướng lãnh đạo tốt, nhân viên cơ sở chỉ làm theo mạch suy nghĩ mà thôi, làm không tốt mới gọi là vô năng. Trong lời nói hơi có chút mỉa mai khiến La Vạn Hữu, La Vạn Hữu có chút lúng túng.

Dựa theo cấp bậc hành chính thì hiện tại cấp bậc của La Vạn Hữu cùng Tần Mục ngang nhau, tuy La Vạn Hữu chưởng quản công tác chiêu thương của huyện, nhưng mà Tần Mục lại là quan to một phương, thực tế quyền lực còn cao hơn La Vạn Hữu không ít, trong lời của Tần Mục nói có gai nhỏ, La Vạn Hữu không tiện phát tác.

Sau đó mấy người này cáo biệt, La Vạn Hữu thấp giọng nói chuyện gì đó với Hầu Cửu Châu, Hầu Cửu Châu liên tục gật đầu, La Vạn Hữu nhìn qua bóng lưng của Tần Mục và cười lạnh.

Bình Luận (0)
Comment