Thanh Quan

Chương 128.1 - Chương 128.129

Tần Mục đi tới cơ quan mới thở dài thật sâu, năng lực khống chế của mình còn chưa được, nhìn thấy La Vạn Hữu cũng có chút phóng túng, nói vài lời châm chọc, trong suy nghĩ đầy đưa đẩy của hắn vẫn còn kém chút hỏa hầu.

Đến cục công thương, nhìn thấy Trương Thúy và Tần Mục biết rõ, thì ra vừa rồi Hầu Cửu Châu cùng La Vạn Hữu đã tới bên này, giao trách nhiệm cho cục công thương phải nghiêm túc xử lý vấn đề nhà máy rượu của Chu Lão Cửu, muốn đả kích nghiêm trọng chuyện này, không thể để tà khí này ảnh hưởng danh dự của cả huyện.

- Dán nhãn hiệu bán rượu giả, treo dê đầu bán thịt chó,đây chính là sai lầm, xảy ra nhiễu loạn lớn.

Hầu Cửu Châu nói chuyện với cục trưởng cục công thương.

- Nghiệp vụ thương vụ trong huyện không thể bởi vì truyền ra tin tức này mà bị ảnh hưởng, tôi đề nghị cục công thương thu hồi và hủy giấy phép nhà máy rượu của Chu Lão Cửu.

Đây là La Vạn Hữu nói chuyện.

Tần Mục nhìn thấy ánh mắt bất lực của Trương Thúy thì hai mắt trở nên thâm thúy.

Tần Mục đã đến làm cho Bạch Nhược Hàm rất vui vẻ, từ mồ hôi trên chóp mũi của nàng lúc mở cưa ra, cô nương này có chút khẩn trương cùng hưng phấn.

Tần Mục cười nhạt đi vào trong phòng, móc cái hộp nhỏ gói giấu màu hồng đưa cho Bạch Nhược Hàm, nói tiếng sinh nhật vui vẻ xong liền đánh giá phòng, muốn chào hỏi với Bạch Quang Lượng. Không nghĩ tới Bạch Quang Lượng lại không có ở trong nhà. Dùng cách nói của Bạch Nhược Hàm thì Bạch Quang Lượng đi thành phố hình như có công tác gì đó.

Cách nói này làm cho Tần Mục cảm thấy hoài nghi, nếu quả thật có việc, như thế nào buổi sáng không có nghe Bạch Quang Lượng nhắc tới, nghĩ lại lãnh đạo đi đâu làm sao báo cho cấp dưới biết chữ, cũng lơ đễnh, vào nhà ngồi xuống.

Bạch Nhược Hàm niết chặt lễ vật trong tay của mình, do dự một chút vẫn mở ra trước mặt Tần Mục. Đây là một vòng cổ xinh xắn, nhìn thì có vẻ tục nhưng rất trang nhã, chính giữa còn có một viên bảo thạch, trong viên bảo thạch này không biết làm từ thủ công gì, bên trong còn có mũi tên hoàng kim.

Bạch Nhược Hàm không phải là người không có văn hóa, thậm chí trên người còn mang theo sắc thái lãng mạn của thiếu nữ. Hiện tại làn gió cải cách càng đậm, văn hóa phương tây dần dần tiến vào Hoa Hạ, câu chuyện thần tình yêu Cupid đối với những nữ hài như Bạch Nhược Hàm nghe nhiều nên đã thuộc, thậm chí hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít mơ mộng, chờ mong ngày nào đó bị nam nhân nào đó cởi chuồng bắn trúng. (Vãi cả tác giả)

Phần lễ vật này của Tần Mục khiến Bạch Nhược Hàm cảm thấy gương mặt nóng rát vì xấu hổ, nhìn thấy Tần Mục chính mấy tờ báo và tập trung tinh thần xem, ngồi bên cạnh Tần Mục và vỗ vai Tần Mục một cái. Tần Mục mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua Bạch Nhược Hàm, nàng liền quệt cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng làm nũng đưa vòng cổ tới trước mặt Tần Mục, giọng thanh tú động lòng người, nói:

- Đeo cho em!

Tần Mục cười một tiếng đáp ứng, Bạch Nhược Hàm xoay người đưa lưng về phía Tần Mục. Tay của Tần Mục vén mái tóc dài của nàng lên, cái cổ trắng nõn kích thích máu huyết trong người Tần Mục sôi trào lên.

Tần Mục khô khốc ho khan một tiếng, cố gắng dời con mắt qua nơi khác, ngón tay có chút phát run đặt lên cái cổ dài nhỏ của Bạch Nhược Hàm, chậm rãi giúp Bạch Nhược Hàm đeo lên. Bạch Nhược Hàm cũng khẩn trương muốn chết, sợ Tần Mục làm ra động tác gì đó xấu hổ. Nhưng mà động tác của Tần Mục lại thành thành thật thật giúp nàng mang vòng cổ, trong nội tâm thở phào cũng có chút thất vọng trong lòng.

Hào khí trong phòng mập mờ và ấm áp, hai người bảo trì động tác như vậy, Tần Mục mới xấu hổ cười một tiếng, nói ra:

- Nếu em không nấu cơm, chúng ta có thể đi ra ngoài ăn.

Phối hợp với Tần Mục, bụng của hắn cồn cào, lập tức khiến Bạch Nhược Hàm xinh đẹp cười rộ lên, che miệng quay đầu lại, lông mi dài giãn ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.

- Sớm liền chuẩn bị xong rồi, đi thôi, ăn cơm đi, bằng không anh lại tuyên bố ra ngoài, đến nhà chủ tịch huyện ăn không đủ no, vậy quá tổn hại người ta rồi.

Bạch Nhược Hàm cười kéo tay Tần Mục đứng lên, hai người đồng thời cảm giác được mồ hôi rậm rạp trong tay của nhau.

Nhìn thấy Bạch Nhược Hàm đã sớm chuẩn bị thức ăn, Tần Mục cười mĩm nnhinf qua Bạch Nhược Hàm cắt bánh sinh nhật, Bạch Nhược Hàm cũng có chút buồn rầu nói ra:

- Sinh nhật sinh nhật, có nữ hài tử nào ưa thích sinh nhật? Lại già đi một tuổi rồi!

Nghe Bạch Nhược Hàm nói có chút đau khổ, Tần Mục cảm xúc khẽ động, thò tay nhéo chóp mũi Bạch Nhược Hàm một cái, cười nói:

- Mới bao nhiêu chứ, đã nói mình già rồi.

Tiếp xúc da thịt với Bạch Nhược Hàm, tầng mồ hôi trên chớp mũi của nàng bị ngón tay Tần Mục cạo xuống, Bạch Nhược Hàm lập tức xấu hổ đỏ mặt, đỏ ửng mang theo một chút mừng rỡ, xinh đẹp không gì sánh được.

Tần Mục cũng cảm giác mình động tác có chút thân mật, đầu ngón tay có cảm giác giòn xốp, làm cho Tần Mục có chút quẫn bách, vội vàng kéo ghế ngồi xuống, trong miệng hô to:

- Ăn cơm ăn cơm, đối chết anh rồi!

Có thể làm cho trầm tĩnh Tần Mục nói như vậy, cũng có thể nói là quẫn bách. Bạch Nhược Hàm cắn cắn cái môi nhỏ nhắn, hàm răng làm môi của nàng trắng bệch. Nàng có chút hờn dỗi ngồi đối diện Tần Mục, nhìn Tần Mục nhỏ giọng nói ra:

- Hoa hoa công tử không có tim không có phổi!

Tần Mục có chút kinh ngạc, ăn một miếng đồ ăn, nói:

- Bác sĩ Bạch, vẫn đề này anh có thể làm sáng tỏ đấy, hoa hoa công tử hình như không có dính lên người anh đấy nhé?

Nói xong lời này Tần Mục cũng có chút chột dạ, quan hệ mập mờ với hắn có tới mấy người, Chu Tiểu Mai, Ngô Cúc, Bạch Nhược Hàm, đều là nữ hài nhất đẳng.

Bạch Nhược Hàm liếc xéo Tần Mục, giống như lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt đỏ bừng cúi đầu.

Ăn xong chữa cơm, Bạch Nhược Hàm ai ôi một tiếng đứng dậy chạy đến trong phòng Bạch Quang Lượng, không bao lâu tươi cười mang một bình rượu ra, Tần Mục xem xét là bình rượu đỏ, cười nói:

- Là trân tàng của chủ tịch huyện Bạch sao?

Bạch Nhược Hàm cười cười, lại tìm ra hai ly cao, phân biệt đặt trước mặt Tần Mục và mình, sau đó đảo đảo chén rượu, rót cho mình và hắn đầy ly.

Tần Mục cười khổ, cách uống của Bạch Nhược Hàm chẳng khác gì trâu nhai mẫu đơn, chà đạp chai rượu đỏ. Nhưng mà hắn ngược lại không có ngăn cản, mà là uống hơn một nửa với Bạch Nhược Hàm như uống bia, lúc này mới nhẹ nhàng đảo ly, nửa ly rượu đỏ còn lại màu sắc óng ánh, xuất hiện một chút sắc thái mê huyễn.

Rượu đỏ lúc đầu không phải rất ngon, Bạch Nhược Hàm còn không có cảm giác gì, nhìn thấy động tác của Tần Mục nhập thần. Tác dụng của rượu đỏ chậm rãi dâng lên, Bạch Nhược Hàm kỳ quái nói ra;

- Tần Mục, anh lay động như vậy làm gì, sao em có cảm giác váng đầu?

Tần Mục cười ha hả, cảm thấy Bạch Nhược Hàm bỏ áo khoác trắng xuống lại biến thành thiếu nữ thanh xuân thẳng thắn. Hắn giảng giải về tri thức rượu đỏ và văng hóa. Bạch Nhược Hàm lúc đầu còn chăm chú nghe, chậm rãi biến thành hai tay chống má, đợi đến lúc Tần Mục giảng về rượu đỏ, lúc này nàng đã ngủ gục trên bàn.

Tần Mục chậm rãi uống cạn rượu đỏ, đặt chén rượu xuống, nhìn qua Bạch Nhược Hàm lâm vào trầm tư.

Bóng đêm càng đậm, Tần Mục vốn hẳn nên rời đi, nhìn thấy bộ dáng Bạch Nhược Hàm say rượu, hán gọi mấy lần nhưng Bạch Nhược Hàm không có phản ứng gì cả, Tần Mục khẽ cắn môi, ôm ngang Bạch Nhược Hàm đưa vào phòng ngủ của nàng.

Phòng ngủ của Bạch Nhược Hàm bố trí rất trang nhã, có một ít phong cách cổ điển, gian phòng dùng màu tím nhạt làm chủ đạo, biểu lộ ra chủ nhân là người theo tư tưởng lãng mạn ôm ấp tình cảm.

Tần Mục nhẹ nhàng đặt Bạch Nhược Hàm lên giường, đang muốn đứng dậy thì cảm giác cánh tay của mình bị Bạch Nhược Hàm bắt lấy. Hắn nhìn lại thì thấy Bạch Nhược Hàm dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Tần Mục, chớ đi, ở với em một lát.

Trong ánh mắt có cầu khẩn, cũng có chờ đợi, càng mang theo một ít không bỏ, Tần Mục thở dài, lại thò tay vào chăn, ngồi bên cạnh Bạch Nhược Hàm.

Bạch Nhược Hàm duỗi bàn tay nhỏ nhắn nóng bừng ra, có chút sợ hãi có chút kiên định thò ra khỏi chăn cầm lấy bàn tay của Tần Mục. Cái nắm tay mềm mại này làm nội tâm Tần Mục mềm nhũn, trở tay che bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Nhược Hàm.

Cảm giác ôn hòa thân thiết bao phủ toàn thân Bạch Nhược Hàm, nàng nhẹ nhàng kéo Tần Mục một cái, Tần Mục xoay đầu nhìn qua phía nàng, Bạch Nhược Hàm sóng mắt lưu chuyển và trong mắt có hào quang thê lương, kiên định nhìn qua Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Tần Mục, anh yêu thích em không?

Tần Mục sững sờ, hào khí và tràng cảnh như vậy, một nữ hài tử hỏi ngươi có thích nàng hay không, ngươi trả lời thế nào? Nếu như ngươi cấp không cho nữ hài người ta hứa hẹn, ngươi làm như thế nào?

Trong nội tâm Tần Mục thở dài một tiếng, khẽ vuốt vuốt gương mặt trái xoan gầy của Bạch Nhược Hàm, ngón tay đặt lên miệng nhỏ nhắn muốn mở ra của Bạch Nhược Hàm, giọng nói có chút trầm thấp.

- Nhược Hàm, anh...

Bạch Nhược Hàm vội vàng muốn ngồi thẳng lên, nhưng mà say rượu nên chẳng còn sức lực nào, lại chúi đầu vào ngực Tần Mục, nàng cố gắng giãy dụa vài cái muốn rời khỏi, nhưng mà càng giãy càng chặt, cuối cùng bốn bờ môi khép chặt vào nhau, chấn động tâm linh hai người.

- Tần Mục, chúng ta kết hôn được không? Em không quan tâm sự tồn tại của cô gái kia, chỉ cần anh thật tình với em là được rồi.

Nụ hôn dài qua đi, tóc cua Bạch Nhược Hàm rủ xuống giấu đi e lệ của nàng, hôm nay nàng lấy hết dũng khí biểu lộ đáy lòng của mình ra, vì đạt được mục đích, nàng thậm chí không tiếc giả say, chỉ cần có thể bắt lầy Tần Mục là được.

Tần Mục thở dài, há hốc mồm đang muốn giải thích, lại không biết nên nói từ cái gì bây giờ, chỉ có vịn Bạch Nhược Hàm nằm xong, chính mình chậm rãi đứng dậy.

- Vì cái gì?

Bạch Nhược Hàm nằm ở trên giường, thân thể trong chăn không ngừng run nhẹ, trong hai mắt đã chứa đầy nước mắt, nàng dốc sức liều mạng cắn môi dưới, trên môi đã có dấu răng, ẩn ẩn có tơ máu chảy ra. Nàng không dám mở miệng, sợ mình sẽ khóc lên.

Tần Mục xoay người, nhắm mắt lại, hắn chửi thầm mình một tiếng, không hề do dự đi ra cửa.

- Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì anh không chịu tiếp nhận em, tại sao không ngừng trêu chọc em!

Trong giọng nói của Bạch Nhược Hàm đã tràm ngập giọng khóc lóc miếu máo, móng tay của nàng bấu vào trong thịt, mưu toan giảm bớt đau đớn trong lòng của mình.

Tần Mục đặt tay lên tay nắm cửa, nghe giọng Bạch Nhược Hàm hỏi thăm tràn ngập khóc thảm sợ hãi cùng bất đắc dĩ, hắn tự nhủ trong lòng:

- Nhược Hàm, muốn trách thì trách Tần Mục anh quá lạm tình.

Nói xong dứt khoát mở cửa ra.

- Không!

Đột nhiên Bạch Nhược Hàm từ trên giường nhảy xuống, dùng tốc độ bình thường không tưởng tượng được ôm eo Tần Mục, lớn tiếng thút thít nỉ non nói:

- Anh không được đi, anh không được đi, anh đi em phải làm sao bây giờ?

Tần Mục lòng dạ ác độc đau đớn cùng cực, nhưng mà vẫn còn một tia lý trí, hắn biết rõ nếu như hắn tiếp nhận Bạch Nhược Hàm, gia tộc đối đãi với mình thế nào thì không nói, chỉ cần là bản tâm của hắn sẽ vô cùng áy náy.

- Như vậy chúng ta coi nhau như người xa lạ đi!

Tần Mục ngoan tâm, dùng sức đẩy tay Bạch Nhược Hàm ôm mình ra, mở cửa đi ra ngoài.

Cảm nhận được Tần Mục kiên định, nước mắt của Bạch Nhược Hàm tuôn ra như hồng thủy vỡ đê, không cách nào khống chế bi thương trong lòng đang tuôn trào, trong gian phòng chỉ còn lại tiếng khóc tuyệt vọng của Bạch Nhược Hàm.

Tần Mục đi ra khỏi nhà Bạch Nhược Hàm, liếc mắt nhìn qua bầu trời sao trên cao, hắn hít không khí cuối mùa thu, trong miệng lạnh lùng nói:

- Hầu Cửu Châu, La Vạn Hữu!

Chu Lão Cửu cuối cùng cũng đóng phạt và ngừng kinh doanh chỉnh đốn và cải cách. Hắn tới tố khổ với Tần Mục, Tần Mục tâm bình khí hòa nói cho hắn biết. Vấn đề này xảy ra trên nhà của mình, còn phải tìm nguyên nhân từ trong nhà mình. Tần Mục nói rất có đạo lý, Chu Lão Cửu cũng nghe và nhớ trong lòng, chính cảm thấy biệt khuất, bị cậu em vợ của mình bán đứng.

Tần Mục cười ha hả, sau đó bảo Chu Lão Cửu cứ an tâm đi, Chu Lão Cửu thăm dò Tần Mục việc này có xong hay không.

Tần Mục trừng mắt quát lớn Chu Lão Cửu vài câu, việc này cứ như vậy buông đó. Chu Lão Cửu cảm thấy Tần Mục có chút biệt khuất, bản thân mình càng thêm biệt khuất, sau khi trở về nghiêm mặt ly hôn với bà vợ, tới cuối cùng vẫn do Tần Mục xuất đầu mới êm chuyện.

Cậu em vợ của Chu Lão Cửu nhìn thấy anh rể kiếm nhiều tiền, trước kia cũng từng làm các hoạt động kia, liền muốn kiếm một vố, thẳng đến khi Chu Lão Cửu cầm dao phay tới nhà tìm, chết sống muốn liều mạng với cậu em vợ mới khiến cho tiểu tử kia chịu thua. Việc này vốn kinh động công an Miếu Trấn, nhưng mà Tần Mục từ trung gian hoà giải vài câu, Chu Lão Cửu cung không thật chém tên em vợ này, hắn tìm ông già vợ nói lý.

Đợi đến lúc trường phong ba này chấm dứt xong đã qua năm dương lịch. Thời gian đã tiến vào năm 1991.

Tần Mục hôm nay lại xem báo, cũng thu được điện thoại của Ông Văn Hoa, trong điện thoại Ông Văn Hoa hưng phấn kêu to:

- Con trai, con trai, thực đánh nhau, đánh nhau.

Tần Mục tính tính toán toán thời gian quả nhiên có độ lệch so với trí nhớ của mình, sớm nửa tháng đã đánh nhau rồi. Hắn nói với Ông Văn Hoa phải ổn định, quân Mỹ nhất định sẽ dùng không kích làm chủ, dưới oanh tạc cuộc chiến này sẽ chấm dứt nhanh chóng. Ông Văn Hoa nghe Tần Mục đề nghị lại cầm điện thoại lên bố trí, trong điện thoại tiếp tục truyền tiếng rống bất mãn của đám người ngoại quốc, cuối cùng vẫn bị Ông Văn Hoa xuất ra danh nghĩa chủ tịch áp xuống.

Qua trong chốc lát Ông Văn Hoa bố trí xong, chuyển điện thoại với khẩu khí biến đổi, nói ra:

- Tiểu Mục ah, đã qua năm rồi, con cũng nên về thăm nhà một chút. Căn cơ của con vẫn nằm ở đó.

Tần Mục hàm hồ qua loa một chút, nửa năm ở chung mặc dù có điện thoại liên hệ, nhưng mà trong lòng của hắn vẫn hy vọng Ông Văn Hoa có thể cùng trở về với hắn. Có thể được lão nhân kia thừa nhận, đây mới là kết cục Tần Mục hy vọng nhìn thấy nhất.

Bình Luận (0)
Comment