Thanh Quan

Chương 130

Nghe Tần Mục không có đáp ứng, Ông Văn Hoa thở dài, nàng biết rõ Tần Mục vô cùng có chủ kiến, không có lải nhải ở phương diện này, chỉ nói cho Tần Mục, lão gia tử gọi điện thoại cho nàng, đã nói tìm được vợ tương lai cho Tần Mục rồi, bên kia đã xem ảnh chụp Tần Mục, cũng đồng ý ở chung.

Trong lòng Tần Mục chấn động, chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc đã tới. Hôn nhân chính trị, cho dù đối phương là người quái dị hay là nữ nhân tính tình cổ quái tới cực điểm, dưới bức bách của gia tộc hắn vẫn phải đồng ý thôi

Nghĩ tới đây Tần Mục cũng phiền muộn trong lòng, nói vài lời với Ông Văn Hoa và cúp điện thoại ngay, châm một điếu thuốc đứng ở cửa sổ, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng xoắn xuýt.

Thời điểm này điện thoại vang lên, Tần Mục cầm điện thoại lên, trầm giọng nói:

- Alo, tôi là Tần Mục.

Bên kia trầm mặc trong chốc lát, chợt nghe giọng nhát gan của Lưu Đan vang lên.

- Tần chủ tịch trấn, cái kia, cái kia...

Trong lòng Tần Mục có phiền não, nghe Lưu Đan ấp a ấp úng thì tức giận xông lên đầu, cả giận nói:

- Có chuyện nói nhanh, ngại thời gian của tôi nhiều đúng không?

Lưu Đan đã điện thoại với Tần Mục mấy lần rồi, mỗi lần Tần Mục đều đều có vẻ mặt ôn hòa, dặn dò nàng một ít chuyện cần chú ý, làm cho Lưu Đan cảm thấy đang lúc mờ mịt tìm được chỗ dựa vào, hôm nay Tần Mục phát hỏa, nàng bên kia không chịu nổi, bắt đầu thút tha thút thít.

Nàng vừa khóc thì Tần Mục càng thêm lo lắng, thấp giọng nói ra:

- Đồng chí Lưu Đan, lỗi của tôi, không nên tức giận với cô, nói cho tôi nghe lão nhân bên kia giải phẫu thế nào rồi?

Lưu Đan nghe Tần Mục ngữ khí hòa hoãn không ít, mới cẩn thận từng li từng tí nói cho Tần Mục nghe, lão nhân ba ngày sau làm giải phẫu, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi. Tần Mục dặn dò tất cả phải cẩn thận.

Lưu Đan trầm mặc trong điện thoại một hồi, có chút thăm dò hỏi:

- Tần bí thư, tôi, tôi làm cái gì cũng không hiểu, ngài có thể hay không, có thể hay không...

Tần Mục bừng tỉnh đại ngộ, Lưu Đan đang lo lắng tình huống giải phẫu gặp vấn đề gì đó, sợ ứng phó không được, cho nên xin giúp đỡ từ phía mình. Tần Mục cân nhắc một hồi mới quyết định đi lên tỉnh thành, Lưu Đan vui vẻ tạ ơn Tần Mục, cúp điện thoại.

Tần Mục lo lắng còn nửa tháng nửa là lễ mừng năm mới, công tác trên thị trấn trên cơ bản đã kết thúc rồi, tìm Trác Đại Trung xin phép nghỉ. Trong khoảng thời gian này Trác Đại Trung quật khởi lần nữa, Tần Mục không nói một lời trung thực làm công tác, cho Trác Đại Trung ấn tượng trẻ nhỏ dễ dạy. Nghe Tần Mục báo cáo, Trác Đại Trung tự mình phê chỉ thị, dùng tâm tình trợ giúp nhân dân, cho Lưu Đan cảm nhận sâu sắc được lãnh đạo quan tâm, đặt hạnh phúc của nhân dân làm đầu.

Tần Mục không ngừng đáp ứng, thu thập mấy bộ y phục rồi đi lên tỉnh thành, vốn Tần Mục còn có ý định gọi điện cho cán bộ ở quê, nhưng mà bây giờ mới gần cuối năm, tất cả mọi người đã chuyển nhà, ai cũng không muốn rời khỏi, cuối cùng Tần Mục đành phải tự mình quay về.

Ngồi xe lửa ban ngày, buổi chiều ngày hôm sau Tần Mục liền từ tây bác chạy tới thành phố Lan Túc.

Lưu Đan không nghĩ tới Tần Mục nhanh chóng tới đây như vậy, nhìn thấy Tần Mục thì nước mắt chảy dài. Tần Mục an ủi nàng vài câu, sau đó đi vào phòng bệnh thăm hỏi hai lão nhân. Hai lão nhân nhìn thấy cán bộ từ ngàn dặm xa xôi tới đây, kích động nước mắt tuôn đầy mặt, ngay cả mấy người cùng phòng bệnh cũng tán dương chủ tịch trấn huyện Tây Bình ra tốt.

Ngày mai chính là ngày hai lão nhân giải phẫu, Tần Mục dặn dò lão nhân phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng có gánh nặng tâm lý, có chuyện gì có chính quyền huyện, chính quyền trấn chống rồi, nhiệm vụ bọn họ chính là phối hợp nghỉ ngơi và giải phẫu tốt.

Tần Mục tuổi rất trẻ, nhưng mà người trong phòng bệnh vô cùng tin phục hắn, đây là do mị lực bản thân Tần Mục mang tới, không ai có thể bắt chước được.

Sau đó Tần Mục lại bảo với bác sĩ phụ trách, cũng dùng danh nghĩa chính quyền trấn mở tiệc ở tiệm cơm cấp bậc không thấp chiêu đãi các bác sĩ và y tá giải phẩu của bệnh viện vào ngày mai, tuy Tần Mục không có nhét tiền lì xì như kiếp trước, thế nhưng mà trên tiệc rượu Tần Mục ưu nhã khôi hài cảm ơn tha thiết với bác sĩ và y tá, làm cho bọn họ tán thưởng không thôi, bảo Tần Mục cùng Lưu Đan cứ việc yên tâm, với tư cách bác sĩ, cho dù không có bữa cơm này bọn họ cũng cẩn thận tỉ mỉ phẫu thuật vào ngày mai.

Sau đó là tiệc rượu thật vui vẻ, Tần Mục mời mấy người có thời gian đi huyện Tây Bình thăm thú, mọi người cũng không ngừng đáp ứng, thẳng đến chín giờ tối Tần Mục mới gọi mấy xe taxi đưa bọn họ về nhà.

Lưu Đan nhìn thấy Tần Mục vội vội vàng vàng bên ngoài, trong lòng của nàng có cảm giác ấm áp chảy trong lòng, nhớ tới bây giờ đang nợ Tần Mục hai mươi vạn đồng, Lưu Đan cắn răng một cái, trong lòng có quyết định.

Tần Mục hỏi Lưu Đan, tại sao đứa con trai còn lại của hai người sao không tới, Lưu Đan nói cho Tần Mục, cha của vợ hắn cũng bị bệnh, tên này đang bận bên kia. Tần Mục nghe xong trong nội tâm không vui, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lưu Đan biết rõ Tần Mục đang nghĩ cái gì trong lòng, giải thích:

- Tiểu Tôn ca xảy ra chuyện đó, tìm vợ không dễ dàng, có thể ra thêm chút sức, dù sao hiện tại tôi cũng không có chuyện gì, hầu hạ người già tôi làm được, năm đó...

Năm đó cha mẹ Lưu Đan sinh bệnh rất cần tiền, Tôn Đại Thành vay mượn tiền giúp đỡ Lưu Đan, là cha mẹ Tôn Đại Thành che chở nhiều nên Tôn Đại Thành cùng Lưu Đan xác lập quan hệ yêu đương. Tần Mục ngừng lời của Lưu Đa, thở dài nói ra:

- Đi thôi, qua một lát hết say, đi tìm khách sạn ở lại.

Lưu Đan cảm giác máu toàn thân dồn cả lên mặt của mình, cúi đầu xuống thật thấp.

Tần Mục cảm thấy kỳ quái, muốn mang Lưu Đan tới bệnh viện. Lưu Đan cự tuyệt nói Tần chủ tịch trấn không ngại cực khổ đi vào trong tỉnh, nàng làm thế nào cũng phải dàn xếp tốt cho Tần Mục mới an tâm. Tần Mục cũng không cản nàng, trùng hợp quán này cũng là khách sạn, Tần Mục cũng thuê một gian phòng. Hắn cũng không cần dọn dẹp, chỉ cần mình ở thoải mái là được.

Ở đây có giường lớn xa hoa, Tần Mục mang túi da đặt lên đầu giường, nhìn qua Lưu Đan nói ra:

- Đêm dài, nếu như cô không đi, tôi thuê thêm gian phòng cho cô.

Lưu Đan đi theo Tần Mục, trong nội tâm đã có quyết định rồi, nghe Tần Mục nói như vậy, trong lòng buông lỏng, nhỏ giọng nói ra:

- Không, Tần chủ tịch trấn, không cần lại thuê phòng.Tôi có thể mượn gian phòng này tắm rửa hay không? Những ngày này, tôi vẫn...

Tần Mục gật gật đầu, chỉ vào phòng tắm nói:

- Cô tự tiện.

Nói xong liền tựa vào giường, mở ti vi. Lưu Đan gật gật đầu, đi vào phòng tắm.

Tần Mục vừa định hỏi nàng có cần giặt quần áo hay không, nhưng mà cân nhắc một chút không hỏi tốt hơn. Trong phòng có điều hòa, cả gian phòng rất ấm áp, Tần Mục hút thuốc mở cửa sổ ra.

Bình Luận (0)
Comment