Thanh Quan

Chương 233

Mấy ngày nay cả ngày Ngô Cúc đều cùng Kim Hi Nhi đi du lịch khắp tỉnh thành, hai người đã xưng hô nhau như chị em. Tần Mục từng trêu chọc một câu, nói quan viên chính phủ không được quan hệ thân mật với thương nhân nước ngoài, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của hai cô gái đáp lại.

Kim Hi Nhi vốn có oán khí rất lớn đối với Tần Mục, nhưng có một buổi tối Ngô Cúc uống được khá nhiều nên lôi kéo Kim Hi Nhi ở trong phòng ngủ tâm sự cả đêm, ngày hôm sau ánh mắt Kim Hi Nhi nhìn Tần Mục lại có chút cổ quái, bao hàm vẻ bội phục cùng không sao tưởng tượng nổi, ngoài ra còn có một chút sùng bái, khiến Tần Mục cảm thấy mờ mịt, mãi đến tối gọi Ngô Cúc đem sự việc kể lại cho hắn biết, nhưng Ngô Cúc chỉ cười không đáp, khiến Tần Mục ấm ức không thôi.

Ở lại tỉnh thành chừng bảy tám ngày, Tần Mục nhận được tin tức huyện Tây Bình đã chuẩn bị xong xuôi, tùy thời chờ đợi đại biểu Hàn phương đến kiểm tra, nếu kiểm tra đủ tư cách sẽ lập tức bắt tay xây dựng khu du lịch phong cách Hàn quốc. Vì thế Tần mục liền thông báo với mấy người bạn, tối hôm đó sẽ tụ họp lại.

Lần này vẫn do Tần Mục thuê bao xe quay trở về, vốn tỉnh ủy định phái xe đưa hắn đi, nhưng Tần Mục làm việc cẩn thận, dùng lý do công vụ bận rộn mà cự tuyệt. Xe thể thao của Kim Hi Nhi còn nằm trong tiệm sửa chữa, tỉnh ủy chỉ còn một chiếc xe bình thường. Tần Mục lại không tin tưởng kỹ thuật lái xe của Kim Hi Nhi, vì vậy lựa chọn thuê bao. Tuy rằng hắn cũng có thể tự lái, nhưng hắn cảm thấy tự lái thật làm mệt bản thân, chuyện mà có thể dùng tiền giải quyết thì không cần tự chuốc lấy cực khổ.

Cuối cùng Kim Hi Nhi tự mình bỏ ba trăm đồng thuê xe. Nàng vốn ngụy biện trong người mình không có tiền, muốn Tần Mục bày tỏ thái độ thân sĩ, nhưng lại bị hắn dùng phương thức tự ai nấy trả phản bác trở về. Lần trước về huyện Tây Bình do hắn tự móc tiền túi, lần này đến lượt Kim Hi Nhi trả tiền, khiến nàng không ngừng than thở, luôn lẩm bẩm nguyền rủa Tần Mục là quỷ hẹp hòi.

Vốn Lưu Đại Hữu đặt phòng ở Phú Quý Môn, nhưng lại bị Trương Thúy phản đối. Ngô phó chủ tịch từng là đại đương gia của Phú Quý Môn, đem địa điểm định tại đó nói không chuẩn sẽ phạm vào kiêng kỵ của nàng, trong quan trường điểm này phi thường trọng yếu, chỉ là một chuyện nhìn qua như thật nhỏ nhặt vẫn sẽ làm người lãnh đạo chán ghét.

Lần này tụ họp có Tần Mục, Ngô Cúc, Kim Hi Nhi, ngoài ra còn có cục trưởng cục công an Lưu Đại Hữu, cục trưởng cục công thương Trương Thúy, cục trưởng cục chiêu thương An Bình, đội phó đại đội hình trinh cục công an Vương Chí, bí thư Hà Tử trấn Quách Tự Tại, còn có Quý Chí Cương. Ngoài ra có thêm một thanh niên tóc húi cua mà mọi người không quen biết, nghe Quý Chí Cương giới thiệu mới biết là em trai Cừu Tiểu Thiền tên Cừu Tiểu Bằng.

Từ sau sự kiện xảy ra lần đó, Cừu Tiểu Bằng hoàn toàn ngoan ngoãn, được Cừu Tiểu Thiền cùng Cừu đại thẩm giới thiệu, hắn đi tới công trường quốc xí làm việc, bởi vì chịu khó hơn nữa tay chân linh hoạt, còn có chút giao tình với nhóm côn đồ trong thành, cho nên được Quý Chí Cương mang theo bên người, muốn bồi dưỡng làm thủ hạ.

Quý Chí Cương vốn nổi danh trong giới công tử ăn chơi trong thành, chỉ biết chơi bời lêu lổng, sau khi được an bài đến bệnh viện huyện làm việc cũng không đàng hoàng, cả ngày chỉ trêu chọc con gái, nhưng chỉ qua hơn nửa năm đã thành công chuyển hình thành thương nhân, hơn nữa còn không sử dụng thế lực ngầm, làm Cừu Tiểu Bằng bội phục sát đất, liền lập tức biểu trung tâm đối với hắn.

Tần Mục nghe xong giới thiệu gật gật đầu, nhìn Cừu Tiểu Bằng nói:

- Sau này nên làm người đến nơi đến chốn, làm côn đồ nhìn qua như uy phong kỳ thật không vào được trong mắt, nhân vật có cấp bậc chân chính đều là ngồi phòng làm việc hút thuốc Trung Hoa, uống trà Long Tỉnh, cũng giống như Quý tổng của các anh vậy.

Cừu Tiểu Bằng kích động đến đỏ bừng mặt, vừa rồi sau khi giới thiệu hắn mới biết mỗi người đang ngồi chỉ dùng đầu ngón tay đã đủ làm hắn không thể phản kháng, hiện tại nghe Tần Mục cổ vũ lập tức lắp bắp:

- Tôi…tôi nhất định đi theo Quý tổng làm việc thật tốt.

Nói xong muốn đứng lên mời rượu, Quý Chí Cương mắng:

- Cầm bầu rượu đứng một bên đợi đi, làm sao đến phiên cậu nói chuyện.

Lưu Đại Hữu cười ha ha nói:

- Quý tổng, cậu đừng dọa nạt hắn, chị của tiểu tử này còn là bộ hạ cũ của Tần chủ nhiệm đâu, cẩn thận tố cáo đen trạng của cậu đó.

Mọi người lại cười ha ha, những lời này của Lưu Đại Hữu có chút ngữ khí tối, âm thầm vạch quan hệ mập mờ giữa Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền. Vốn những lời này của hắn rất có thể khiến cho Tần Mục hiểu lầm, nhưng hắn cũng không quản được miệng của mình. Sắc mặt Trương Thúy có chút thay đổi, vươn tay hung hăng véo đùi hắn, khiến hắn không ngừng oa oa kêu to.

Sắc mặt Tần Mục không chút thay đổi, nói:

- Trương tỷ, chị cũng không cần làm mờ ám, những lời của Lưu ca nói không sai. Năng lực làm việc của Cừu Tiểu Thiền rất tốt, tiểu Bằng, cần học tập với chị cậu cho nhiều. Không có việc gì thì thường về thăm nhà một chút, hiểu không?

Nhất thời mọi người lại cười vang, Cừu Tiểu Bằng liên tục gật đầu.

Kim Hi Nhi không biết rõ quan hệ những người tại đây, nghĩ đến buổi tiệc này là vì hoan nghênh nàng, giờ phút này cảm thấy có chút tẻ ngắt, nàng liền xuất ra phong phạm nữ cường nhân thương trường, đứng lên, học theo phong tục mời rượu trong ti vi, nói:

- Này, mọi người có phải nên nâng chén hay không!

Tần Mục đứng lên, mỉm cười nói:

- Kim tiểu thư, chén rượu này hẳn phải do chúng tôi mời cô, nhờ sự đầu tư của các vị, làm nhân dân huyện Tây Bình thấy được hi vọng làm giàu, mọi người cùng nhau kính Kim tiểu thư một chén!

Kim Hi Nhi nghe lời nói của hắn, không nghĩ đến thanh niên mà nàng luôn nghĩ khi làm việc có chút âm hiểm cùng đê tiện lại có thể nói ra lời như vậy. Theo trong ngữ khí của hắn, nàng có thể nghe được chân tình bên trong, bất tri bất giác liền vui vẻ uống cạn chén.

Một nhóm người đều có tửu lượng cao, chỉ uống toàn rượu lâu năm. Mặc dù Ngô Cúc cùng Trương Thúy là nữ lưu, nhưng một người từng lăn lộn trong việc kinh doanh nhà hàng, một người là cân quắc quan trường, tửu lượng đương nhiên không kém. Nhưng Kim Hi Nhi uống một chén thì mặt mày đã hoàn toàn đỏ bừng không ngừng ho khan.

Ngô Cúc mỉm cười vuốt vuốt sau lưng nàng, cười nói:

- Rượu này nồng, không bằng uống nước trái cây đi.

- Không sao, không sao.

Kim Hi Nhi vội vàng cự tuyệt, xua tay:

- Chỉ là còn chưa thói quen, mọi người đều cao hứng như thế, tôi không thể thất lễ.

Khi nàng nói chuyện Cừu Tiểu Bằng cũng đã rót đầy chén rượu, Kim Hi Nhi bưng chén rượu lên, hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tần Mục, ánh mắt hiện lên tia quật cường:

- Chén rượu này tôi hi vọng xí nghiệp Tam Tinh chúng tôi có thể cùng quý phương hợp tác trung thành, mọi người cạn thêm chén nữa đi.

Tần Mục bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Rượu này rất liệt, chậm rãi uống mới có hương vị.

Bình Luận (0)
Comment