Thanh Quan

Chương 234

Kim Hi Nhi không nói lời nào, chỉ nâng chén duỗi về hướng Tần Mục, mọi người bất đắc dĩ đứng dậy uống với nàng. Lần này tuy chuẩn bị nên nàng không bị sặc, nhưng mặt càng đỏ hơn, nhìn như đóa hoa thơm nở rộ trong gió xuân.

- Chén thứ ba…

Kim Hi Nhi không đợi Cừu Tiểu Bằng rót rượu, chính mình rót đầy, hai mắt mông lung, không quản trong chén Tần Mục có rượu hay không nói thẳng:

- Chén thứ ba tôi hi vọng Tần chủ nhiệm có thể xây dựng nghĩa mộ của tổ tiên tôi thật tận thiện tận mỹ, không uổng công lão nhân gia từng đến nơi này truyền bá y đạo.

Dứt lời liền uống cạn chén rượu, thuận thế buông tay, chén rượu rơi xuống vỡ tan, bản thân nàng mềm nhũn ngã xuống, Ngô Cúc nhanh tay đỡ lấy nàng.

Tần Mục khẽ lắc đầu, cô bé này vẫn còn cần được rèn luyện, trong trường hợp này vẫn luôn kiên trì ý niệm của mình, thật sự là tính tình trẻ con. Trương Thúy cùng Ngô Cúc dìu Kim Hi Nhi đi vào trong phòng khách nghỉ ngơi, Tần Mục liền cười nói:

- Tiểu Bằng, cậu cũng ngồi xuống, đừng đứng mãi mệt mỏi, nhìn qua thật không thoải mái.

Cừu Tiểu Bằng vội nói mình đứng là tốt rồi, Quý Chí Cương thì trừng mắt:

- Lời của Tần chủ nhiệm mà cậu còn không nghe sao? Quý ca có thể hỗn thành như vậy, nhờ có Tần chủ nhiệm đề bạt đâu.

Trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên liên hệ với Quý Thu, Quý Thu tiếp xúc nhiều hơn trong xã hội thượng tầng, hoặc nhiều hoặc ít biết được bối cảnh của Tần Mục không đơn giản, cho nên luôn căn dặn Quý Chí Cương, cần chặt chẽ ôm chặt đùi của Tần Mục, Quý gia có thể an ổn ba đời hay không phải xem biểu hiện của Quý Chí Cương. Vì vậy Quý Chí Cương nhiều lần toát mồ hôi, thầm nghĩ lúc ấy cũng may mình dừng ngựa trên bờ vực thẳm, không chống đối Tần Mục đến cùng.

Cừu Tiểu Bằng nghe xong lời nói của Quý Chí Cương, vội vàng ngồi xuống. Tần Mục nhìn thấy hắn thông minh lại biết tiến lui, trong lòng không khỏi vừa động, nói:

- Chí Cương, một lát uống thêm vài chén với tôi.

Tần Mục nói ra lời này, mọi người đều hiểu được hắn có chuyện trọng yếu nói với Quý Chí Cương. Quý Chí Cương cười hắc hắc nói:

- Tần ca, anh muốn cho tôi uống rượu thì cứ việc nói thẳng thôi, người nào không biết anh là hảo thủ chỉ vài chén đã đem Hầu Cửu Châu chuốc vào bệnh viện, tôi cũng không dám vuốt râu hổ ah.

Mọi người cười ha ha, Hầu Cửu Châu mới đến huyện Tây Bình chưa bao nhiêu ngày, lại chọc phải Tần Mục, cuối cùng gặp kết cục xuống đài, những người vây quanh Tần Mục lại đạt được không ít ưu đãi.

Đợi khi Ngô Cúc cùng Trương Thúy dàn xếp xong cho Kim Hi Nhi đi ra, Tần Mục bưng chén rượu lên, xúc động nói:

- Chư vị, chén rượu này…

Nói xong hắn khẽ cười, nhìn thoáng qua phòng nghỉ bên trong, tiếp tục nói:

- Tần Mục trước tiên kính mọi người, chúc mọi người trên đường tương lai như cây vừng nở hoa, từng bước lên cao.

Sắc mặt mọi người khác nhau, liền bưng chén rượu lên. Làm cán bộ trong huyện, lời này của Tần Mục có chút vượt qua, lại có chút bừa bãi, bằng tâm tư của Tần Mục nếu còn đảm nhiệm chức vụ trong huyện Tây Bình thì sẽ không nói ra lời như thế. Lời này vừa ra, rõ ràng ý đi đã định, mọi người chỉ cảm thấy trong miệng có chút đắng, uống cạn chén.

- Chén rượu thứ hai, hi vọng mọi người đoàn kết trợ giúp Lưu bí thư cùng tân nhậm chủ tịch huyện, xây dựng huyện Tây Bình càng thêm giàu đẹp!

Chén rượu thứ hai xem như hướng mọi người truyền đạt một tin tức, bí thư huyện ủy Lưu Công Thành tuy hôm nay không đến, nhưng vẫn là người một nhà, mọi người có thể tin tưởng hắn. Nhưng tân nhậm chủ tịch huyện, Tần Mục không biết tên, khẳng định không phải người quen Tần hệ. Ý tứ của Tần Mục rất rõ ràng, đến lúc đó một khi Lưu bí thư cùng tân nhậm chủ tịch huyện bài cổ tay, mọi người nên biết phải theo hướng bên nào.

Sắc mặt mọi người phức tạp nhìn Tần Mục, uống cạn chén rượu. Ngoại trừ Cừu Tiểu Bằng cùng Ngô Cúc, trong lòng những người khác lật lên sóng gió động trời, Tần Mục không chút biểu lộ, chỉ rúc trong cục chiêu thương lớn cỡ bàn tay đã đem cả Lưu bí thư bắt tới tay, giờ phút này nếu nói Tần Mục không có hậu trường sẽ không ai tin tưởng.

Tần Mục uống cạn bốn chén rượu liên tục, trong lòng bốc cháy như lửa thiêu. Hắn mỉm cười giơ lên chén rượu thứ năm, chậm rãi liếc mắt nhìn Ngô Cúc, dùng ngữ khí kiên định nói:

- Chén rượu thứ ba, tôi chỉ muốn nói cho mọi người, Ngô phó chủ tịch là bạn tốt của tôi, là bạn rất tốt. Một mình nàng lưu tại huyện Tây Bình, có sự tình gì còn hi vọng mọi người chiếu cố một chút.

Đây có điểm ý tứ như phó thác, mọi người lập tức ủng hộ, dù chức vị của Ngô Cúc cao hơn bọn họ, nhưng trên mảnh đất Tây Bình, rốt cục vẫn là gốc rễ của họ.

Uống cạn ba chén, Tần Mục xúc động thở dài, khóe mắt có chút chua xót, xúc động nói:

- Huyện Tây Bình thật sự là nơi tốt, thật sự luyến tiếc rời đi ah.

Chuyện mọi người đang hoài nghi quả nhiên đã được Tần Mục chứng thực, huyện Tây Bình chỉ vừa cất bước, Tần Mục phải đi, điều này đối với trong huyện mà nói không thể nghi ngờ là đả kích. Cũng may Tần Mục đã sớm bố cục, trong ngành công-kiểm-pháp trên cơ bản đều thành dòng chính hoặc là người ủng hộ Tần Mục, hơn nữa bí thư huyện ủy cường ngạnh nhất cũng vậy, nếu thế xu hướng của huyện chắc là sẽ không thay đổi.

Mang theo nỗi lưu luyến, mọi người bắt đầu mời rượu lẫn nhau. Tần Mục lôi kéo Quý Chí Cương uống cạn hai chén, sau đó mới nói:

- Chí Cương, có một chuyện cần mời anh giúp, không biết có được hay không?

Quý Chí Cương tửu lượng kém nhất, lúc này ánh mắt đã mông lung, nghe Tần Mục nói liền vỗ ngực:

- Không thành vấn đề, Tần ca có lời gì cứ nói, nói với tôi còn cần thương lượng sao, nói thẳng một tiếng là được.

Tần Mục cười vỗ vai Quý Chí Cương, đưa mắt nhìn qua Cừu Tiểu Bằng. Cừu Tiểu Bằng đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, tận lực không nghe lời nói của họ, nhưng cảm giác không được tự nhiên, vội vàng nhìn Quý Chí Cương, lại đúng lúc tiếp xúc ánh mắt Tần Mục, nhất thời liền khẩn trương, không biết nên đặt hai tay ở nơi nào.

Tần Mục cười ha ha, Quý Chí Cương nhìn hắn lại nhìn qua Cừu Tiểu Bằng, lập tức hiểu được, chỉ chỉ Cừu Tiểu Bằng có chút hâm mộ nói:

- Tiểu Bằng, cậu có vận khí, Tần chủ nhiệm trúng ý cậu.

Cừu Tiểu Bằng hiển nhiên không hiểu hàm ý lời nói này, nhìn khuôn mặt thanh tú của Tần Mục, không khỏi muốn bỏ chạy, lại bị té ngã xuống đất, làm mọi người đều ngừng nói chuyện, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Quý Chí Cương cười nói:

- Không tiền đồ, một chút đại sự cũng không gánh được. Sau này đi theo Tần chủ nhiệm, xem như tiểu tử cậu phát đạt.

Tần Mục cũng cười nói:

- Mấy ngày nay đi học lái xe, tôi chuẩn bị cho cậu bằng lái.

Cừu Tiểu Bằng mới biết mình đã hiểu lầm, nghiêm mặt đứng lên thấp giọng nói:

- Tần chủ nhiệm, Quý ca, tôi có bằng lái xe, là tự mình thi được.

Tần Mục cùng Quý Chí Cương nở nụ cười, lập tức quyết định cho Cừu Tiểu Bằng đi theo Tần Mục. Tần Mục biết sau khi mình ra trường, khẳng định phải đảm đương chức vị trọng yếu, cũng sẽ có xe riêng. Nếu tới địa phương mới tìm tài xế, hắn có chút không yên lòng, không bằng tìm người mình hiểu rõ dùng đến cũng thuận tay.

Bình Luận (0)
Comment