Thanh Quan

Chương 862

Tiền Chiêm Bân không có sở thích gì đặc biệt, nhưng rất thích ca hát. Tần Mục để Trương Tử Bình gọi hai cô gái vào cùng hát ca nhạc cách mạng với Tiền bộ trưởng, khi thật cao hứng, Tần Mục lặng lẽ rời khỏi phòng, mặc cho Tiền bộ trưởng tự do phát huy.

Trương Tử Bình đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, chờ sau khi Tần Mục đi vào, hắn liền cười khổ nói:

- Tần lão đệ, một chiêu của cậu thật còn phô trương hơn cả nhà của tôi, hắn đến chỗ tôi, tôi nhiều lắm cho hắn một căn phòng vip nhất, cậu ngược lại, nháy mắt mất mấy chục vạn, tôi thật oan nha.

Hắn nói thì nói vậy, nhưng biểu tình lại cười dài, Tần Mục có thể cầu hắn làm việc nói rõ địa vị giữa hắn cùng Tần Mục là bình đẳng, nếu chỉ có hắn cầu Tần Mục làm việc, vậy hắn phải có ý nghĩ khác.

Tần Mục cười khổ ngồi xuống sô pha, sau đó cầm Tử Kim Sơn rút điếu thuốc châm lửa, mỏi mệt nói:

- Trương nhị thiếu, anh thật không biết, hôm nay tôi rất cao hứng. Chờ khi nào nhi đồng sinh ra, anh chuẩn bị một bao lì xì đi, bằng không tôi sẽ không cho nó gọi anh là cha nuôi.

Một câu nhìn thật nhẹ nhàng, kỳ thật là địa phương Tần Mục dùng tâm cơ. Hắn trực tiếp nói với Trương Tử Bình, quan hệ giữa hai chúng ta là ngang hàng lẫn nhau, đừng mang theo bộ dạng kêu khổ làm gì, chỉ là mỗi người có lợi cho mình mà thôi. Nếu nhi đồng của Tần Mục đã gọi Trương Tử Bình là cha nuôi, cha ruột cùng cha nuôi về vai vế chính là bình đẳng, cũng tỏ vẻ Tần Mục vươn cành ô liu kết minh với Trương Tử Bình. Trương Tử Bình có thể từ chối sao? Không thể, cho dù là kẻ ngốc cũng biết đây là tình hữu nghị của thực lực phái.

Trương Tử Bình cười khổ:

- Vậy tôi cần chúc mừng cậu làm cha. Chẳng qua cha nuôi như tôi thật sự khó khăn, tiền lì xì cần bao nhiêu mới xem đủ mặt mũi đâu, nếu không đem Mộng Ngả Thiên Đường tặng cho đứa con nuôi còn chưa biết là trai hay gái kia xem như tiền lì xì đi.

Trương Tử Bình phản kích một câu, giá trị của Mộng Ngả Thiên Đường bao nhiêu, không cần nói cũng biết đây chính là kiến trúc tiêu phí cao của thủ đô. Một câu nói của hắn đánh ngược trở về, Tần Mục chẳng lẽ không nên bánh ít đi bánh quy lại? Cho dù Tần Mục đưa thêm một Mộng Ngả Thiên Đường cho Trương Tử Bình xem như thành ý vẫn chưa đủ.

Tần Mục cười ha hả, nói:

- Trương nhị thiếu, bàn tính này đánh thật thông minh lanh lợi nha.

Hắn không cự tuyệt Trương Tử Bình, xem như đã nghe hiểu ý tứ của hắn, có gan đem Mộng Ngả Thiên Đường lấy qua, nói rõ Tần Mục có chiêu số phát tài càng lớn. Trương Tử Bình âm thầm vui sướng, nhưng vẫn nói:

- Nhưng cậu muốn tiếp nhận Mộng Ngả Thiên Đường còn chưa thể được, tôi phải xem trọng cho tiểu gia hỏa sắp gọi tôi là cha nuôi kia. Tôi nhớ được trước kia khi ông nội cho tôi tiền tiêu vặt, đều bị cha mẹ tôi tịch thu hết.

Hai người đều cười vang, chuyện này xem như đã định. Tần Mục cũng không nhắc đến con đường phát tài nào khác, nhưng Trương Tử Bình biết Tần Mục nói chuyện rất có uy tín.

Trước khi Tần Mục rời đi, lại nhìn thoáng qua phòng ca hát trên tầng cao nhất, ngọn đèn bên trong thật đẹp cùng tĩnh mịch, chỉ có thanh âm tiếng nhạc vang lên, nhưng không nghe tiếng ca truyền đến.

Hắn thở dài, ngồi vào trong xe quay về nhà.

Đan Lan đang rảnh rỗi, nhìn thấy Tần Mục trở về liền tranh thủ mang dép tới. Tần Mục cười hỏi nàng đã ăn cơm chưa, Đan Lan đỏ mặt nói đã ăn rồi, vì sao đỏ mặt Tần Mục cảm thấy thật kỳ quái, liền hỏi nàng đã ăn gì.

Chờ sau khi biết nàng chỉ ăn hai bánh bao, hắn lại quở trách một tiếng. Nói chuyện xong hắn lại gọi cho lão Mã, dặn hắn mang theo thức ăn, thuận tiện có chuyện cần bàn với hắn.

- Ca, chúng ta đã động thủ vài ngày, vì sao vẫn chưa nghe tin tức tiểu tử Tần Mục bị bắt truyền đến?

Quản Bình Triều vừa vuốt ve cô gái matxa bên người, vừa căm giận hỏi Quản Bình Uyên.

- Gấp làm gì, trong thể chế muốn động người nào có nhanh như vậy?

Quản Bình Uyên có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn bình thản hơn em trai:

- Lần này chúng ta cùng nhau phát động, đợi sau khi nhị thúc nắm được quyền khống chế trong nhà, khi đó chúng ta dễ nói chuyện hơn. Tần Mục chỉ là nhãi nhép, Cao Phái còn khó thể bảo toàn bản thân, lần này dù vị kia của Tần gia có đứng ra cũng không tác dụng bao nhiêu, hắn còn có thể khiêng súng máy đem tất cả đều bắn sao?

- Tôi chỉ cảm thấy chuyện này có chút không ổn.

Quản Bình Triều lắc đầu.

Từ sau khi hai người họ chứng kiến xu thế phát triển của Đằng Long ở Bắc Liêu, phát hiện không phải công trình thực nghiệp ở vùng thành thị duyên hải mới có thể kiếm nhiều tiền, ở một ít tỉnh không phát đạt thậm chí là đang phát triển, những người lãnh đạo bức thiết làm ra chiến tích, ngược lại làm cho Quản gia như cá gặp nước. Bọn hắn làm ra vài công trình hạng trung trong tỉnh thành Bắc Liêu, nếm được không ít ngon ngọt, vì vậy đóng quân tại nơi này. Lúc này trong một nhà chuyên matxa đèn đỏ gần tỉnh thành, hai anh em đang thích ý hưởng thụ những cô gái matxa trần trụi đang tận tình phục vụ.

- Không có việc gì không ổn, hiện tại Cao Phái đã vô lực xoay chuyển càn khôn, Tần Mục còn có thể nhảy ra sao?

Quản Bình Uyên thoải mái nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.

Tâm tư Quản Bình Triều vốn không cẩn mật như anh trai, thấy Quản Bình Uyên không nói gì, cũng yên tâm hơn, lực chú ý bắt đầu tập trung trên người cô gái matxa xinh xắn, đưa tay vỗ lên mông nàng, khiến nàng thở gấp. Điều này làm Quản Bình Triều hưng phấn, ôm cổ cô gái kia, không quản Quản Bình Uyên đang ở gần bên, trực tiếp mây mưa.

Bên này động tĩnh không nhỏ, cô gái bên kia cũng không ở yên, lật người lên giường, kéo khăn tắm khỏi người Quản Bình Uyên, liền ngồi xuống.

Hai anh em còn đang khí thế hừng hực, chợt nghe thanh âm tiếng xô cửa truyền đến. Cả hai còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền có vài công an võ trang xông vào, cầm súng chỉ vào người bọn họ.

- Kiểm tra, toàn bộ đứng lên, không được mặc quần áo!

Một người dẫn đầu hét lớn.

Hai anh em Quản gia hoàn toàn choáng váng.

Nhân viên công an dẫn đầu cho người khống chế bọn họ, lấy điện thoại chạy sang một bên tranh công thấp giọng nói:

- Lão Lưu, lần này xem như anh thiếu tôi nhân tình không nhỏ đâu.

Thanh âm khí phách hào hùng của Lưu Đại Hữu truyền ra:

- Tối mai, khách sạn Quý Tộc, tôi mời, các anh em đều đến đi!

Sau khi lão Mã đến nhà, Tần Mục mời hắn cùng uống một ly rượu. Trong lòng hắn đang cao hứng, tâm tình rối loạn, chỉ muốn tìm người nói chuyện. Mấy người bạn tri kỷ cũng không ở bên cạnh, chỉ có lão Mã là người thành thật, như vậy có thể ngồi cùng bàn mà uống rượu tâm sự.

Tần Mục vui vẻ cạn hai ly rượu, xem như tìm lý do biểu đạt nỗi vui sướng trong lòng. Lão Mã cũng cười, nâng ly lên uống. Tần Mục chỉ vào ghế đối diện nói:

- Đan Lan, cô cũng ngồi xuống ăn thêm đi, chỉ ăn bánh bao, nếu để lãnh đạo của tôi biết sẽ nói tôi bóc lột quần chúng nhân dân đâu. 
Bình Luận (0)
Comment