Thanh Quan

Chương 863

Lão Mã nhanh miệng nói:

- Sao có thể chứ, trong lòng Tần khoa trưởng vẫn luôn nhớ tới những nhân dân lao động bình thường chúng tôi mà.

Tần Mục bụng rỗng uống rượu, chỉ uống hai chén đã đỏ mặt. Lời này của lão Mã nếu là người khác nghe được, khẳng định cho rằng là lời nói khách sáo, nhưng Tần Mục vừa nghe, cảm giác lời này là thật lòng, nếu không phải vì nhân dân Cửu Giang, hắn có thể gánh vác mưa gió trở thành kẻ địch của thế lực một tỉnh, khiến cho hắn hiện tại co đầu rút cổ trốn trong thủ đô sao? Hắn vỗ mạnh lên vai lão Mã, khích lệ nói:

- Lão Ma, tính tình ông thành thật, nói chuyện cũng xuôi tai. Nhưng tôi phải nói trước, tôi muốn hai ngôi nhà ở tầng bảy kia, ông nên chuẩn bị cho tốt, bao nhiêu tiền không thành vấn đề, nhưng có một điều kiện nhất định là nhà mới, còn phải đối diện nhau, nếu như còn thời gian thì thỉnh người chuyên nghiệp xem dùm trước đã. Sự tình làm tốt cả tôi cùng ông đều tốt!

Nhắc tới người thạo nghiệp vụ, lão Mã hiểu được là muốn mời người xem phong thủy. Tần Mục trịnh trọng nhắc nhở như vậy, trong lòng lão Mã liền nhủ thầm, tuyệt đối là chuyện lớn, trong ngày thường Tần Mục làm việc đều có suy tính, nhắc qua một lần đều sẽ không tiếp tục dây dưa, vì sao hôm nay lại như vậy? Hắn vội vàng nói với Tần Mục, vừa có một tòa cao ốc mới xây dựng xong, hắn đang bận rộn công việc bên kia đâu.

Chỉ qua vài tiếng đồng hồ lão Mã đã đem công việc giải quyết xong xuôi, Tần Mục phi thường cao hứng, uống thêm vài chén, cúi đầu thần bí cười nói:

- Lão Mã, ông làm việc thật không tệ.

Hắn lấy ra một tấm thẻ tín dụng nói:

- Mật mã sáu số sáu, cần bao nhiêu tiền cứ lấy đi.

Lão Mã vội vàng tiếp nhận, không biết nên nói gì. Hắn nghĩ nghĩ, uống chén rượu nói:

- Tần khoa trưởng, tôi làm việc anh yên tâm.

Tần Mục cười nói:

- Nếu đã đem thẻ đưa cho ông, đương nhiên là yên tâm rồi. Người có thể cầm tiền của tôi chạy khỏi thủ đô, thật sự còn chưa có đâu.

Tần Mục như say như tỉnh, thuận thế điểm lão Mã một câu. Lão Mã vốn cũng không có ý xấu gì, nghe Tần Mục nhắc nhở chính mình, trong lòng chợt lạnh.

Hai người nói chuyện chốc lát, uống cạn một bình Ngũ Lương. Lúc này còn chưa động tới thức ăn trên bàn, Đan Lan tiếc rẻ không ngừng chép miệng. Tần Mục cười nói:

- Cô bé, nếu mệt nhọc thì đi ngủ đi, đừng để ý hai chúng tôi.

Ý tứ của hắn là có chuyện nói với lão Mã, ai ngờ ánh mắt cô gái kia đã có chút mê ly, nhưng nghe Tần Mục nói lời này, lập tức mở to mắt lắc mạnh đầu:

- Không sao, tôi không buồn ngủ.

Tần Mục cùng lão Mã liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười. Cô gái này quả nhiên ngây thơ, ngay cả lời nói như vậy cũng nghe không hiểu.

Đúng lúc này có người gõ cửa, Tần Mục gọi Đan Lan đi mở, cũng không quản nàng, chỉ hỏi lão Mã:

- Chuyện này đừng nói với người khác.

Lão Mã không ngừng gật đầu, thấp giọng nói:

- Sẽ nằm kín trong lòng tôi.

Đan Lan mở cửa, nghi hoặc nhìn ra ngoài hỏi:

- Cô tìm ai?

- A? Nơi này có phải…nhà của Tần khoa trưởng không?

Tần Mục mơ hồ nghe được thanh âm của Vân Băng, liền lớn tiếng nói:

- Là người bạn, để cho nàng vào đi.

Vân Băng gật đầu với Đan Lan, đi vào trong nhà. Đan Lan lại hỏi một câu:

- Cô tìm ai?

Tần Mục đứng lên, cười khổ nói:

- Cô bé này sao lại thật sự như thế đây?

Nói xong hắn đi ra phòng khách, phát hiện Vân Băng dùng ánh mắt ngụ ý cười cười nhìn hắn, ngoài cửa còn có một người, chính là Vương Hiểu Nhạc, trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ, thần sắc lấy lòng.

Sắc mặt Tần Mục nháy mắt trầm xuống, hừ một tiếng với Vân Băng, lại nhìn Vương Hiểu Nhạc vẫy tay nói:

- Vào nhà nói chuyện đi.

Vương Hiểu Nhạc có thể tìm được tới nơi này, điều này làm Tần Mục có chút ngoài ý muốn. Vốn đây là tiệc nhà của hắn, Vương Hiểu Nhạc đến giờ này có chút phá hủy hứng trí của hắn.

Ánh mắt Vương Hiểu Nhạc sắc bén, nhìn ra sắc mặt Tần Mục không vui, vội vàng nói:

- Tần khoa trưởng, người trong nhà mang đến chút đặc sản, ngài nếm thử xem.

Nói xong liền đem đồ vật trong tay đặt xuống cửa, quay người muốn rời đi.

Tần Mục đã nói ra đương nhiên sẽ không để cho Vương Hiểu Nhạc rời đi, nói:

- Đã bảo anh vào thì vào đi, đều là bạn bè gặp mặt.

Nói xong ra dấu bằng mắt với Vân Băng, nàng đi theo Đan Lan vào phòng ăn.

Lần này làm Vương Hiểu Nhạc có chút khó chịu, trong lòng thầm mắng mình đến không đúng lúc. Nếu đi chỉ sợ Tần Mục không cho phép, nếu không đi chỉ sợ vào nhà lại không biết làm sao nói chuyện, thật sự phi thường khó xử. Tần Mục nhìn ra hắn do dự, cười bảo:

- Đứng ở cửa nói chuyện không tốt lắm, vào nhà đi.

Vương Hiểu Nhạc ỡm ờ nói thật có lỗi, đi theo Tần Mục vào phòng khách.

Sau đó Vương Hiểu Nhạc lại thốt một loạt lời nói nịnh nọt, lời này Tần Mục nghe qua không ít, chỉ xem như gió thoảng bên tai.

- Tần khoa trưởng, mấy ngày nay phải đa tạ ngài dạy bảo.

Trong lời nói của Vương Hiểu Nhạc lộ vẻ chân thành:

- Trong những ngày ở khoa nghiên cứu, tôi thật sự khó quên.

Tần Mục gật đầu nói:

- Mỗi người đều có kinh nghiệm của mình.

Hắn có chút choáng váng đầu, nhu nhu thái dương, nói:

- Sau này ở cương vị mới nên cố gắng hơn ah.

Vương Hiểu Nhạc đến nhà làm gì, Tần Mục hiểu được rõ ràng, nhưng nếu người này đã phản bội mình, Tần Mục không muốn tiếp tục dùng hắn. Về phần hắn có thể tìm được phương pháp gì hay không, thì là chuyện riêng của hắn, không quan hệ đến Tần Mục. Trong vòng ba năm năm năm, cho dù Vương Hiểu Nhạc đi được nhanh hơn, Tần Mục cũng không thèm nhìn tới.

Vương Hiểu Nhạc nghe Tần Mục nói thẳng, sắc mặt biến thành cứng ngắc. Hắn ngượng ngùng nở nụ cười, cũng không nói đi hay ở lại, chỉ ấp úng rít thuốc, dùng ngữ khí nặng nề nói:

- Tần bí thư, sự kiện kia là tôi làm, nhưng tôi chỉ bị bức bất đắc dĩ mới lựa chọn như vậy.

Tần Mục khoát tay, nghiêm túc nói:

- Cơ mật quốc gia, không có gì gọi là bất đắc dĩ. Tôi niệm tình anh là người mới, không đem sự tình thống lên cấp trên, điểm này anh hẳn nên hiểu thật rõ ràng.

Tần Mục căm tức nhìn Vương Hiểu Nhạc:

- Có tâm tư không phải khuyết điểm, nhưng phải xem là đặt ở đâu.

Vương Hiểu Nhạc đương nhiên không ngu xuẩn đến mức đem số liệu ra đổi tiền, làm như vậy không thể nghi ngờ là phi thường ngu ngốc.

Bằng vào sự thông minh của hắn, sẽ không làm ra chuyện mổ gà lấy trứng. Hiện tại hắn nói bị bất đắc dĩ, nói rõ sự tình xảy ra bên trong Bộ tin tức. Nhưng Tần Mục không muốn nghe, cũng không muốn biết, nếu đã biết được kết quả cuối cùng, bằng tính tình của Tần Mục luôn sẽ nghĩ biện pháp đòi trở lại. Nhưng bảo hắn đối kháng với một nhân vật cấp phó bộ, Tần Mục không có thực lực kia, cũng không muốn đi phạm rủi ro. Cho nên hắn thà rằng lựa chọn không biết, hắn cũng không muốn cấp cơ hội này cho Vương Hiểu Nhạc.

- Hiểu Nhạc, anh lựa chọn có đạo lý của anh, tôi không trách anh.

Tần Mục thở dài nói:

- Nếu đã đi thì đừng hối hận, trên đời không có thuốc trị liệu hối hận. 
Bình Luận (0)
Comment