Thanh Sơn - Thính Đăng

Chương 36

Chân trời cuộn mây nặng trĩu, tiếng sấm rền vang xé toang không gian tĩnh mịch.

Những giọt mưa lớn rơi xuống tường kính của phòng bệnh, để lại từng vệt dài hẹp loang lổ.

“Bạn trai?” Triệu Trị Bình cuối cùng cũng nhớ ra Lâm Húc là ai. Hình ảnh hai người đứng cạnh nhau ở trung tâm thương mại ngày hôm đó chợt hiện lên rõ ràng trong đầu anh ta. Chỉ là, Triệu Trị Bình không ngờ Trình Vân Thanh lại thực sự ở bên một người mà điều kiện kinh tế thoạt nhìn kém xa mình như vậy.

“Đúng vậy, anh ấy là bạn trai tôi. Theo anh, ở đây ai mới là người ngoài?” Trình Vân Thanh nhìn Triệu Trị Bình, đồng thời kéo Lâm Húc về phía sau che chở, dáng vẻ như thể muốn bảo vệ anh khỏi bị tổn thương. Hành động đó khiến lửa giận vô cớ trong lòng Triệu Trị Bình bùng lên. Anh ta vươn tay về phía Lâm Húc, cố nén cảm xúc.

“Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm, vừa rồi tôi hơi kích động. Chào anh, tôi là Triệu Trị Bình, đồng nghiệp của Thanh Thanh, làm việc ở khoa ngoại của bệnh viện tỉnh. Không biết… anh đang công tác ở đâu?”

Lâm Húc lơ đi bàn tay đang đưa ra, chỉ khẽ cười, giọng điềm nhiên:

“Tôi làm kinh doanh, buôn bán nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.”

Triệu Trị Bình hậm hực rút tay về, giọng điệu châm chọc:

“Làm kinh doanh cũng tốt, ngay cả bán bánh rán trước cổng bệnh viện cũng có thể kiếm hơn mười nghìn tệ mỗi tháng mà.”

Trình Vân Thanh không nhịn được nữa, định phản bác thì Lâm Húc đã giơ tay ôm vai cô, cười nhàn nhạt:

“Làm ăn không dễ vậy đâu, có lãi có lỗ chứ. Nhưng cũng không sao, ngày nào đó mà thất bại, tôi sẽ về nhà để bạn gái nuôi, đúng không, bác sĩ Trình?”

Trình Vân Thanh sững sờ trong chốc lát, rồi ngước mắt nhìn Lâm Húc. Cô lập tức phối hợp diễn cùng anh:

“Đúng vậy… nuôi anh đâu có khó gì.”

Lâm Húc nhướng mày, khẽ cười, còn đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô đầy thân mật.

Ăn bám bạn gái mà vẫn mang theo vẻ ung dung tự tại như vậy? Cảnh tượng thân mật trước mắt khiến Triệu Trị Bình khó chịu vô cùng. Anh ta không cam lòng, cảm xúc lại càng kích động hơn:

“Anh ta có biết em và tôi từng đính hôn không? Thậm chí chỉ còn mấy ngày nữa là nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi…”

Trình Vân Thanh nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Lâm Húc cười xen vào, nhẹ nhàng hóa giải:

“Tôi chỉ là một kẻ bám váy bạn gái, quan tâm mấy chuyện này làm gì? Biết hay không biết thì có gì khác nhau? Nói đi cũng phải nói lại, anh từng là vị hôn phu hụt của cô ấy, có tư cách gì để hỏi chuyện này? Giữa nam và nữ, quan trọng nhất vẫn là đôi bên tình nguyện. Cố chấp quá chỉ gây thêm sự chán ghét cho đối phương.”

Sắc mặt Triệu Trị Bình lúc xanh lúc trắng. Dù sao cũng còn chút lí trí sót lại, anh ta không muốn thêm mất mặt. Hơn nữa, tuy đối phương trông có vẻ nhàn nhạt chẳng có gì đặc biệt nhưng sức lực lại không nhỏ, suýt nữa đã bẻ gãy cánh tay anh ta.

Nhiều lời cũng vô ích, đến đây là đủ.

Sau khi Triệu Trị Bình rời đi, Lâm Húc mới nhỏ giọng nói:

“Anh nhớ ra rồi. Anh từng gặp anh ta ở trung tâm thương mại, cũng từng chạm mặt trong phòng bệnh của mẹ em.”

Thấy Trình Vân Thanh vẫn chưa hết bực bội, Lâm Húc giả vờ đắc ý, khẽ thở dài:

“Điều kiện quả thật không bằng anh.”

Trình Vân Thanh liếc anh một cái, bình thản nói:

“Đừng hiểu lầm. Em nhận anh là bạn trai chỉ vì muốn đuổi anh ta đi càng nhanh càng tốt thôi.”

“À…” Lâm Húc kéo dài giọng, cố ý trêu chọc:

“Vậy sáng nay anh bảo A Đống gọi em là chị dâu cũng chỉ là kế sách tạm thời thôi, đừng coi là thật đấy nhé.”

“Ai mà thèm.” Trình Vân Thanh hờ hững đáp, nhưng ngay sau đó lại bồi thêm một câu:

“Hơn nữa, A Đống cũng đâu có thiếu chị dâu. Nào là A Hân, Tiểu Nhã, A Anh…”

Lâm Húc sững người, rồi bật cười:

“Em ghen à?”

Trình Vân Thanh liếc anh một cái, không buồn đôi co thêm, chỉ hờ hững nói:

“Đi theo em.”

Hai người cùng nhau bước vào phòng làm việc. Sau khi đóng cửa, Trình Vân Thanh mở ngăn tủ, lấy ra các loại thuốc đã chuẩn bị sẵn. Cô định xử lý lại vết thương cho anh, nhưng vừa mới dùng nhíp nhẹ nhàng nhấc băng gạc lên, Lâm Húc đã không kìm được mà khẽ run.

Băng gạc gần như đã sũng máu.

Trình Vân Thanh nhíu mày, giọng trách móc: “Hôm nay anh đi đánh giặc đấy à? Em nói đến rát cổ họng mà anh chẳng nghe lọt tai câu nào phải không? Cứ tiếp tục như vậy, dù có là mình đồng da sắt cũng không gượng nổi nữa đâu.”

Sắc mặt Lâm Húc trắng bệch nhưng tinh thần lại khá thả lỏng. Anh cười mỉm:

“Chuyện nhỏ thôi, thể chất của anh tốt lắm. Trước kia anh từng tay không đánh nhau với cả đám người. Ai ngờ đối phương không có tinh thần thượng võ, đâm anh một nhát dài nửa thước, còn bôi cả thuốc độc lên lưỡi dao.”

Anh chỉ vào vị trí bên hông phải:

“Nhìn này, vết sẹo đó vẫn còn. Vậy mà hôm sau anh vẫn ngồi dậy ăn uống bình thường.”

Động tác của Trình Vân Thanh khựng lại trong chốc lát, nhưng cô không để tâm lắm, chỉ buông một câu nhận xét:

“Chém gió vừa thôi.”

Lâm Húc chỉ cười, cũng chẳng buồn cãi lại.

Ai mà chẳng là người phàm xác thịt? Những câu chuyện kiểu như đao thương bất nhập này, cô chỉ xem như anh đang bịa chuyện trêu chọc mình mà thôi. Nhưng nhìn bàn tay anh siết chặt, cơ thể căng cứng vì nhịn đau mà vẫn cố giữ im lặng, cô lại thoáng nghĩ… chẳng lẽ lời anh kể là thật?

Dù sao đêm nay cũng không còn ai khác ở đây, xử lý xong vết thương, Trình Vân Thanh dẫn Lâm Húc đến phòng nghỉ của bác sĩ trực ban, cắm cho anh chai dịch cầm máu và hạ sốt.

Phòng nghỉ không lớn, trang thiết bị đơn giản. Ngoài mấy cái rương đựng đồ chất ở góc tường, trong phòng chỉ có hai chiếc giường tầng và hai chiếc bàn làm việc cũ.

Lâm Húc nằm trên chiếc giường ngay dưới cửa sổ, chăn gối vẫn còn vương hơi thở của cô lẫn chút mùi thuốc sát trùng lạnh nhạt. Anh khẽ hít vào một hơi, không nhịn được mà bật cười.

Trình Vân Thanh kéo ghế ngồi xuống mép giường, nhìn anh chằm chằm:

“Thật sự muốn hỏi anh, anh không thấy đau chút nào à?”

Lâm Húc trầm ngâm một lát rồi đáp khẽ:

“Không đau lắm.”

“Thế sao anh cứ cười mãi vậy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng em lén tiêm thuốc cấm sử dụng cho anh đấy.”

“Đương nhiên là khôngrồi.” Lâm Húc nhếch môi cười nhẹ, giọng trầm trầm:

“Sao bác sĩ Trình dám phạm luật chứ?”

“Vì anh, em đã phạm không ít sai lầm rồi…”

Lâm Húc khẽ nheo mắt, nghiền ngẫm ý nghĩ của câu nói ấy. Anh bật cười, giọng điệu mang theo chút thích thú, chậm rãi lặp lại:

“Vì anh…” Trình Vân Thanh kéo ngăn tủ, lấy nhiệt kế rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể anh.

<>

Tiếng thông báo vang lên, cô dùng lòng bàn tay đặt lên trán anh để kiểm tra một lần nữa.

“Vẫn còn hơi sốt nhẹ. Chắc phải tầm ba tiếng nữa thuốc mới truyền xong . Anh ngủ một lát đi.”

Lâm Húc khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay cô, mở mắt nhìn, nhưng không nói gì.

Có đôi khi không cần lời nói, người ta vẫn có thể hiểu ý nhau.

Trình Vân Thanh lập tức hiểu anh muốn gì, cô hất cằm về phía chiếc laptop trên bàn:

“Tối nay em không bận lắm, còn một bài luận văn cần hoàn thành. Cơ sở dữ liệu nội bộ của bệnh viện khá đầy đủ, tiện thể tra cứu tài liệu ở đây luôn.”

Lâm Húc nhỏ giọng trò chuyện với cô:

“Ra trường rồi vẫn còn phải viết luận văn sao?”

Trình Vân Thanh ngồi trước bàn, lật xem tài liệu, thuận miệng đáp:

“Đương nhiên rồi. Muốn thăng chức hay tăng lương đều phải có một lượng bài báo đăng trên các tạp chí học thuật. Hơn nữa, em dự định sang năm học tiếp tiến sĩ. Thầy hướng dẫn mà em muốn theo là chuyên gia hàng đầu trong ngành nên yêu cầu rất cao.”

Hành lang bất chợt vang lên tiếng bánh xe lăn cùng giọng nói khe khẽ của các y tá trực đêm. Trình Vân Thanh đứng dậy, bước đến cửa, khóa chốt từ bên trong.

Khi quay lại, cô phát hiện Lâm Húc đã ngủ rồi. Có lẽ vì quá mệt, anh cau mày, giấc ngủ có vẻ không bình yên lắm nhưng ít nhất so với lúc còn thức đã thoải mái hơn đôi chút.

Trình Vân Thanh trở lại bàn làm việc, mở tài liệu, vừa xem tư liệu vừa lặng lẽ quan sát tình trạng của anh. Chiếc notebook trên bàn hiển thị sơ đồ tư duy (mind map), trong đó rải rác ghi rất nhiều từ khóa: cảnh sát và xã hội đen chia ra hai nhánh, theo logic cùng mối quan hệ suy luận, lần lượt liên kết đến các từ mấu chốt như Vân Nam, đường dây, tiêm m·a t·úy quá liều, cảnh sát, thân phận bị che giấu, ghi chép điều trị biến mất, quân đội…

Nhánh thứ hai là Giang Châu, The Crown, xã hội đen, buôn m·a t·úy, vết thương súng đạn, không thừa nhận, không thể khai ra, khác biệt…

Những chi tiết này, nếu dựa theo giả thuyết Lâm Húc là “cướp” thì hoàn toàn hợp lý. Nhưng nếu giả thiết anh là “cảnh” cần che giấu thân phận, cũng hoàn toàn có căn cứ để lập luận.

Bản đồ này do Trình Vân Thanh vẽ lại sau khi tổng hợp toàn bộ suy nghĩ trong hôm nay. Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán cá nhân, gần như là để bắt lấy chút linh cảm mơ hồ đêm qua, hoàn toàn không có bất kỳ chứng cứ thực tế nào làm cơ sở. Dù có đem hỏi thẳng Lâm Húc, e rằng cũng không nhận được câu trả lời.

Mưa rơi đến nửa đêm, đến khi ánh mặt trời le lói chiếu vào mới chịu ngớt, mặt đất ướt sũng.

Trong phòng nghỉ chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ hắt ra ánh sáng lờ mờ như hạt đậu.

Nhìn đồng hồ, Trình Vân Thanh nhẹ nhàng đứng dậy đi vào toilet, nhanh chóng rửa mặt qua loa.

Cô gập notebook, ngồi trở lại ghế, giơ tay xoa xoa sau cổ làm động tác kéo giãn cơ thể thì bỗng nghe thấy tiếng rên rất khẽ vang lên từ trên giường. Một thân người khẽ co lại.

Dù kim tiêm đã rút ra từ lâu, trên mu bàn tay Lâm Húc cũng chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt, nhưng Trình Vân Thanh vẫn không khỏi hoảng hốt. Cô lập tức lao tới mép giường, đè lấy tay trái anh, tránh để anh vô tình làm rách miệng vết thương.

“Nơi nào không thoải mái?” Trình Vân Thanh ngồi xuống mép giường, ôm chặt lấy đầu anh, cố định lại.

Lông mi Lâm Húc khẽ run, chân cũng co giật dữ dội một hồi mới dần bình tĩnh lại. Anh khàn giọng nói:

“Anh không sao…”

“Chân anh đau à?”

Lâm Húc thở dốc, khẽ đáp:

“Ừ.”

“Anh chờ chút, em đi lấy thuốc giảm đau.”

Vừa dứt lời, cổ tay cô đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy. Lâm Húc miễn cưỡng cười, lắc đầu:

“Không cần đâu.”

Thấy anh có thể ngồi dậy, sắc mặt cũng khá hơn phần nào, Trình Vân Thanh không ép. Nhưng Lâm Húc lại như phát hiện ra điều gì mới mẻ, ánh mắt dừng trên chiếc kính trên sống mũi cô một lúc lâu, rồi hỏi:

“Em bị cận à?”

Bình thường cô hay để tóc xõa, hôm nay lại tùy tiện búi lên bằng một cây bút chì, để lộ chiếc cổ trắng nõn mềm mại, cả người toát lên nét đẹp vừa dịu dàng vừa sắc sảo, rất khác thường ngày.

Trình Vân Thanh đẩy nhẹ gọng kính, giọng rất khẽ:

“Một chút thôi. Độ rất nhẹ, chỉ cần khi lái xe ban đêm hoặc làm việc lâu mới phải đeo. Bình thường thì cũng không ảnh hưởng mấy.”

“À.”

Lâm Húc cụp mắt, bất giác nhìn thấy bên gọng kính cô có một nốt ruồi nâu nhạt.

“Anh tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, y tá trực ban sắp tới rồi.”

Trình Vân Thanh đứng dậy, kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới đưa cho anh.

Lâm Húc nhận lấy, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.

Trình Vân Thanh ngồi trở lại trước bàn, lưu lại bài luận còn dang dở, tiện tay sắp xếp đống tài liệu bừa bộn. Ngẩng đầu lên đã thấy anh trở ra, áo cổ và thái dương còn vương nước, có lẽ vì chỉ dùng được một tay nên động tác không được thuận tiện.

Anh lười biếng dựa vào cạnh bàn, ánh mắt rơi lên cuốn tạp chí tiếng nước ngoài.

“Em giỏi tiếng Anh lắm à?”

Trình Vân Thanh thản nhiên đáp:

“Đọc hiểu thì được, còn khẩu ngữ thì không lưu loát lắm. Giao tiếp cơ bản chắc không thành vấn đề.”

Cơn mưa lớn đã ngừng, ánh sáng đầu thu le lói ngoài cửa sổ, se lạnh mà dễ chịu, như thể báo hiệu năm cũ sắp qua.

Cô cẩn thận chia thuốc, đưa cốc nước ấm cho anh:

“Anh uống thuốc đi, nước vẫn còn ấm.”

“Cảm ơn.”

Lâm Húc ngửa cổ uống một hơi hết thuốc, yết hầu khẽ chuyển động.

Trình Vân Thanh dặn dò:

“Thuốc em đã chia sẵn, ba ngày, mỗi ô vuông đánh dấu sáng, trưa, tối. Anh nhớ phải uống đúng giờ.”

“Ừ, đảm bảo sẽ không quên viên nào.”

Anh cười, lặp lại một câu:

“Cảm ơn em.”

Trình Vân Thanh ngẩng lên nhìn anh, khẽ nói:

“Lâm Húc, em chờ anh.”

“Hả?”

Anh ngẩn ra, nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Lần trước anh nói cần nửa năm để làm một chuyện gì đó. Khi đó emchưa nghĩ xon, nên không trả lời. Bây giờ thì—” cô ngừng lại một nhịp, ánh mắt kiên định, “—em sẽ chờ anh. Em chờ anh trong nửa năm.”

“Nếu nửa năm sau vẫn chưa kết thúc, vậy thì chúng ta cũng không cần gặp lại nữa.”

Lâm Húc lặng lẽ nhìn cô, rất lâu sau mới khẽ gật đầu:

“Được.”

Không ai nói thêm gì.

Im lặng trôi qua, bất chợt Lâm Húc hỏi:

“Em có thể tháo kính ra không?”

Câu hỏi chưa dứt, bàn tay anh đã vươn tới, cẩn thận tháo cặp kính khỏi sống mũi cô.

Anh dừng lại đó, không làm thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngắm.

Trình Vân Thanh dường như đã hiểu, cúi đầu cười khẽ:

“Chỉ vậy thôi à?”

Như được cô cho phép, Lâm Húc khẽ dịch người tới, một tay vòng ra sau gáy cô, cúi đầu xuống.

Nụ hôn chạm đến, dịu dàng mà trầm lắng.

Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, soi lên hai người đang quấn quýt. Mười ngón tay đan chặt, nụ hôn dần sâu, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó vừa xa xôi vừa quen thuộc. Má áp má, môi chạm môi, hơi thở bện chặt không rời.

Nụ hôn kéo dài đến mức đầu lưỡi cũng tê dại, một ý nghĩ vu vơ lướt qua trong đầu Trình Vân Thanh:

— Mặt trời sao mãi vẫn chưa mọc?

Nhưng cơ thể cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại, một tay vòng qua vai anh, cẩn thận tránh động vào vết thương của Lâm Húc, nụ hôn càng thêm sâu, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Đúng lúc này, đèn hành lang bỗng sáng lên. <> Hai tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Ngoài cửa là giọng nữ y tá: “Bác sĩ Trình!” Giống như có ai đó nhấn nút tạm dừng, tất cả lập tức khựng lại. Trình Vân Thanh mất mấy giây mới ổn định lại nhịp thở, rồi lên tiếng: “Chờ một chút, tôi ra ngay.” Cô chậm rãi buông tay, ánh mắt lưu luyến nhìn anh, thấp giọng: “Em đi bàn giao ca trực.”

Bình Luận (0)
Comment