Hai người cùng nhau xuống bãi đỗ xe của bệnh viện. Ban đầu, Trình Vân Thanh đề nghị đến một quán trà gần đó ăn sáng, nhưng khi xe vừa khởi động, cô lại đổi ý:
“Hay là mua ít đồ rồi về nhà ăn đi.”
Lâm Húc ngạc nhiên:
“Sao vậy?”
Trình Vân Thanh có chút mất tự nhiên, lúng túng đáp:
“Cứ thế này mà nghênh ngang đi dạo ngoài đường, anh không thấy bất an sao?”
Lâm Húc thoáng sững lại, nhưng rất nhanh liền bật cười:
“Sợ gì? Bị cảnh sát bắt à?”
“Không phải—” Trình Vân Thanh không biết diễn tả cảm giác này thế nào, chỉ thấy trong lòng như có một sợi dây bị kéo căng, bất an và thấp thỏm. Cô rũ mắt, khẽ thở dài:
“Chỉ là có chút lo lắng.”
Lâm Húc nghiêm túc trấn an cô:
“Yên tâm, nếu bị bắt anh nhất định sẽ không khai em ra.”
Anh cố tình giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại khiến Trình Vân Thanh bật cười, cảm giác căng thẳng cũng vơi đi đôi chút. Cô đạp chân ga, hùa theo:
“Hay là bây giờ em đưa anh đi đầu thú luôn, lập công chuộc tội, biết đâu còn được khoan hồng.”
Lâm Húc nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nở nụ cười.
Dường như giữa họ có một sự ăn ý không cần nói ra lời.
Mùa thu đang đến, cũng như sự xuất hiện bất ngờ của anh trong cuộc đời cô, một cuộc kỳ ngộ không biết trước kết cục, giống như một người phiêu lưu mà không mang theo bản đồ.
Vết thương của Lâm Húc cần được thay băng thường xuyên, điều đó vô tình trở thành cái cớ hợp lý nhất để họ gặp nhau.
Ban ngày, có khi hai người cùng nhau dạo quanh chợ rau, đôi lúc lại ghé qua cảng cá bên bờ biển. Mỗi lần đi đều khám phá ra những điều mới mẻ, nào là cua ba mắt, cá chình hải âu, cá chim vàng óng, chỉ cần chiên giòn là đã có một bữa ăn vừa tươi ngon vừa sạch sẽ.
Cảng biển không dễ tìm chỗ đỗ xe, nên mỗi lần đến, họ đều tay trong tay đi bộ một đoạn.
Nơi đây giáp vịnh rộng lớn, bờ biển toàn đá than trơn nhẵn. Sóng biển xanh xám vỗ vào bờ, bọt trắng cuồn cuộn, ngày qua ngày mài mòn những phiến đá khiến chúng trở nên nhẵn nhụi không chút góc cạnh. Hải âu sải cánh thấp thoáng bay lượn trên nền trời xanh thẳm.
Lâm Húc luôn miệng trêu chọc khiến Trình Vân Thanh nhiều lần bật cười đến mức phải tựa vào vai anh. Khi cô giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía anh, Lâm Húc thường lập tức thu lại nụ cười, nhưng vẫn phối hợp giơ tay tạo dáng.
Khi màn đêm buông xuống, họ quấn quýt bên nhau. Những nụ hôn, những cái ôm siết chặt, từng chút một đưa họ đến gần nhau hơn. Họ chạm vào nhau, tìm hiểu nhau, thử mọi tư thế mà hai người từng tưởng tượng, để rồi cuối cùng, hòa quyện vào nhau theo cách nguyên thủy nhất.
————————————————————————– Sau bao nhiêu thủ tục phê duyệt được thông qua, Kiều Tam đã đặc biệt chọn một ngày hoàng đạo để tổ chức lại lễ khai trương cho The Crown.
Cửa chính rất lớn với những chiếc đèn pha lê lớn sang trọng lấp lánh.
Ở tầng ba là không gian phòng VIP sang trọng, ánh sáng lờ mờ phát ra những tia sáng kỳ dị. Mùi hương nồng nặc, không khí u ám khiến không gian trở nên khó thở. Kiều Tam và Lâm Húc ngồi ở vị trí trung tâm của phòng, xung quanh là những cô gái trẻ tuổi đang tươi cười, bồi rượu và trêu đùa nhau.
Những người đàn ông xung quanh kính rượu nhau, trong lúc Kiều Tam bắt đầu ngà ngà say thì Lâm Húc vẫn giữ được sự tỉnh táo trong từng lời nói và hành động.
Kiều Tam đẩy một cô gái đang ngồi cạnh sang một bên, tựa lưng vào ghế, rồi quay sang Lâm Húc, giọng trầm xuống:
“A Húc, A Đông đã đi rồi, công ty này sắp tới sẽ do cậu tiếp nhận. Tôi thấy hết những việc cậu đang làm, rất tốt, nhưng cậu không được quên quy tắc của cuộc chơi! Những quy tắc này không phải do tôi định ra mà là của các bậc tiền bối đã đúc kết lại. Cậu còn trẻ, phải biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Mọi người xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, vì vậy cậu phải hết sức cẩn trọng.”
“Anh Tam nói rất đúng.” Lâm Húc cầm ly rượu vàng ánh trong tay, hôm nay anh cũng uống khá nhiều. Ly Whiskey mạnh 5-60 độ khiến anh cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch.
“Vậy thì, chúng ta nâng ly!” Kiều Tam đưa ly rượu lên.
“Từ nay, cậu chính là người mà tôi coi trọng nhất.”
“Nhờ anh Tam nâng đỡ nhiều hơn.” Lâm Húc cười, ngẩng cổ lên, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Trời vừa hửng sáng, Kiều Tam đã lấy cớ có việc nên rời đi. Lâm Húc tiễn người xuống tận dưới lầu, đứng lại nhìn theo chiếc xe dần khuất.
Anh quay người đi vào The Crown, lặng lẽ băng qua đại sảnh vẫn còn đang văng vẳng tiếng người trò chuyện, bước chân lên lầu hai. Đến chỗ ngoặt cầu thang, anh bỗng khựng lại.
Phùng Đống đi sát phía sau suýt nữa va vào lưng anh, vội hỏi:
“Anh Húc, sao thế?”
Lâm Húc cau mày, nhìn một vòng rồi lạnh giọng đuổi người:
“Đi theo tôi làm gì? Ai làm việc nấy đi.”
Phùng Đống thấy sắc mặt anh không tốt, thức thời tản ra cùng đám người khác. Lâm Húc đứng im một lúc rồi trầm giọng hỏi:
“Hôm nay người đi theo anh Tam nhìn rất lạ mặt. Dương Chí đâu rồi?”
A Đống vốn ham hóng chuyện, lập tức đáp:
“Hình như về quê rồi. Vài hôm nay không thấy đâu cả.”
“Quê hắn ở đâu?”
Phùng Đống suy nghĩ một chút, rồi trả lời:
“Hắn là người ở phía Nam, một tỉnh nhỏ, gia đình có chút đất đai, nhưng không có làm việc lớn gì, bình thường cũng ít khi về quê.”
Lâm Húc gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ một chút, ánh mắt không khỏi thoáng nhìn về phía trước. Anh nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, trong đầu lướt qua vài hình ảnh mơ hồ, như là có điều gì đó chưa rõ ràng.
“Hắn có gì bất thường không?” Lâm Húc hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng.
Phùng Đống hơi nghi ngờ, nhưng thấy Lâm Húc vẫn không thay đổi thái độ thì không hỏi thêm.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là trước đây không thấy hắn với Kiều Tam có mối quan hệ gì sâu đậm, hôm nay đi theo chắc là có chuyện gì đó thôi.”
Lâm Húc không nói thêm gì, quay người tiếp tục đi lên, dừng lại ở hành lang lầu hai. Anh nhìn xung quanh một chút, trong lòng càng thêm suy nghĩ. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ về những sự việc có thể sắp xảy ra. Trực giác mách bảo anh rằng có điều gì đó không ổn: Kiều Tam say rượu nói những lời không rõ ràng, Dương Chí đột nhiên biến mất mà không lý do, tất cả đều có gì đó bất thường.
Lâm Húc cảm thấy chắc chắn có điều gì đó không ổn.
Khi đang nửa tỉnh nửa mơ, điện thoại Lâm Húc rung lên. Anh mở mắt, nhìn màn hình rồi khẽ cười.
“Alo?”
“Ngày mai anh phải thay thuốc cho vết thương, không được quên.” Trình Vân Thanh đã lâu không gặp Lâm Húc, không biết gần đây anh có bận rộn gì không, nên cuối cùng vẫn quyết định gọi điện nhắc nhở.
“Anh làm sao dám quên lời dặn của bác sỹ Trình chứ.” Lâm Húc cười, nhưng giọng nói lại yếu ớt, thiếu sức sống. Trình Vân Thanh cảm thấy hơi lo lắng.
“Tối mai anh có ghé nhà em không?”
Lâm Húc im lặng một lúc rồi trả lời.
“Mai anh có chút việc…”
“Vậy… buổi chiều tan làm anh đến bệnh viện đón em nhé.”
Lâm Húc đồng ý. Trình Vân Thanh lại hỏi:
“Anh uống rượu à?”
Lâm Húc không trả lời, khiến Trình Vân Thanh hơi tức giận.
“Tại sao anh không chịu nghe lời vậy?”
Lâm Húc cười khẽ, rồi sau một lúc im lặng, chậm rãi nói:
“Thanh Thanh, anh rất nhớ em.”
Trình Vân Thanh ngẩn người, cảm giác như một dòng điện chạy nhanh qua người, vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn. Tuy nhiên, cô không muốn để Lâm Húc phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của mình, bèn thấp giọng đáp:
“Dẻo miệng quá!!!”
Những khoảnh khắc mơ hồ trong đêm, những lời thầm thì đầy ẩn ý, giống như dòng sông chảy xuôi qua cát sỏi, lắng đọng lại trong lòng. Khi tĩnh lặng, Trình Vân Thanh đôi khi sẽ tự hỏi liệu những cảm xúc đó có phải đến từ nơi nào đó không rõ, như thể chúng bị đánh cắp từ những khoảnh khắc vô thức. Những lâu đài cát lớn kia, có thể chỉ trong một đêm sẽ sụp đổ hoàn toàn?
Chiều hôm sau, Lâm Húc đến bệnh viện rất đúng giờ. Trình Vân Thanh dẫn anh đến phòng riêng, khóa cửa lại. Vết thương của anh đã lành một phần, thuốc rửa vết thương mang lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Lâm Húc nhắm mắt, cảm nhận một cơn tê nhẹ.
Trình Vân Thanh vừa xử lý vết thương, vừa cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh.
“Lát nữa anh có rảnh không? Đi ăn cơm nhé?”
Lâm Húc cười khẽ đáp lại,.
“Được”
Câu chuyện của hai người chất chứa những cảm xúc chưa nói hết, một mối quan hệ đang dần nảy nở nhưng vẫn còn nhiều điều ẩn giấu.
Sau khi thu dọn xong, Trình Vân Thanh ra ngoài tiếp tục ca trực. Lâm Húc ngồi trên ghế, đầu óc rơi vào trạng thái yên tĩnh. Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, một dãy số lạ hiện lên trên màn hình.
Một lúc sau, Lâm Húc mới bắt máy:
“Alo.”
Giọng nói rõ ràng từ đầu dây bên kia truyền đến:
“Chào anh, xin hỏi đây có phải là anh Lâm Húc không? Tôi là cảnh sát khu Thất Dặm, đồn công an Nam Thành.”
Lâm Húc hơi ngạc nhiên:
“Đồn công an?”
“Liên Trạch là em trai của anh phải không? Anh ta gặp phải sự cố, phiền anh đến Bệnh viện Số 3, ký tên vào giấy phẫu thuật.”
Lâm Húc mặt vẫn bình tĩnh, trả lời:
“Các anh đã nhầm rồi, tôi không quen biết cậu ta.”
“Không quen biết?” Đối phương rõ ràng ngạc nhiên, giọng nói bên kia trở nên nhỏ lại, như thể đang thảo luận với người khác. Lâm Húc im lặng chờ đợi một lúc, rồi điện thoại lại vang lên. Giọng nói lần này trẻ trung và đầy sức sống: “Alo, anh à? Là em đây, em bị gãy xương phải phẫu thuật, cần người nhà ký tên, anh không phải đang ở Giang Châu sao?”
Khoa Chỉnh Hình, lầu 3.
Lâm Húc chạy nhanh xuống lầu. Trong phòng bệnh có hai cảnh sát mặc đồng phục đang ghi chép.
“Anh, sao anh tới nhanh vậy?” Liên Trạch cười lớn, vui mừng nhìn Lâm Húc, như thể anh vừa từ trên trời rơi xuống.
Lâm Húc bước lại gần, quan sát tay của Liên Trạch, vết thương do xử lý khẩn cấp còn chưa hết sưng, hỏi:
“Sao lại thế này, bị tai nạn xe à?”
Trong phòng bệnh còn có những bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi. Một cảnh sát đứng gần đó nói:
“Tình huống khá phức tạp, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Lâm Húc theo hai cảnh sát ra hành lang.
Hóa ra, Liên Trạch thấy một vụ cướp trên xe buýt, có bốn tên trộm đang cướp tiền của một ông lão, cậu ấy không nhịn được nên đã can thiệp và xảy ra xung đột với chúng.
Vì không thể đánh lại Liên Trạch, bọn cướp đã nhảy lên hai chiếc xe máy để bỏ chạy. Liên Trạch liền xông lên, kéo một chiếc xe xuống đất, làm gãy hai chiếc xương sườn của một tên trong nhóm. Một tên khác bị gãy tay, còn một chiếc xe máy khác lao thẳng vào cậu ấy. Liên Trạch bị hất văng ra xa gần hai mét, tay phải bị gãy ngón trỏ và ngón áp út.
Liên Trạch thật sự rất dũng mãnh, thậm chí còn tiếp tục chiến đấu với hai tên cướp trên đường.
Sau khi kể xong sự việc, cảnh sát giao cho Lâm Húc những thủ tục cần thiết. Họ nói rằng chiếc xe đạp bị hư hại có thể sẽ phải bồi thường dân sự. Sau đó họ quay lại phòng bệnh, nói lời cảm ơn và rồi rời đi.
Liên Trạch lúc này không mang theo tiền, lúc đầu cậu định tìm Lâm Húc chỉ vì hy vọng ít nhất có thể mượn tiền thuốc men, không ngờ rằng cảnh sát lại kiên quyết liên hệ với người giám hộ của mình.
Lâm Húc cầm đơn từ bác sĩ, nhanh chóng đi xuống lầu một để nộp viện phí. Khi đứng chờ, anh nhận được điện thoại từ Trình Vân Thanh. Anh ấn nút nghe, giọng nói trầm tĩnh như thường lệ.
“Xong việc rồi à?”
Trình Vân Thanh ngạc nhiên hỏi:
“Anh… đang ở đâu?”
Lâm Húc không đổi sắc mặt, tâm trạng vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Cảm thấy hơi buồn chán nên xuống dưới lầu hít thở không khí. Em xong việc chưa?”
“Ừ.” Trình Vân Thanh không hỏi thêm gì, chỉ nói nhanh:
“Em thay đồ rồi xuống lầu ngay, gặp nhau ở hoa viên nhỏ nhé.”
Lâm Húc tìm được bác sĩ phụ trách Liên Trạch, nhanh chóng nắm bắt tình hình và ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật. Khi trở lại phòng bệnh, chỉ còn Liên Trạch ở đó. Cậu đang dùng một tay lột quả quýt, vừa lột vừa đưa vào miệng.
Trên tủ cạnh giường có một giỏ trái cây. Lâm Húc hỏi:
“Trái cây từ đâu ra vậy?”
Liên Trạch cười lớn:
“Là dì bị trộm tiền kia cho đấy. Bà ấy còn nói sẽ viết thư cảm ơn gửi trường học nữa. Anh với ba đều không muốn em đi quân đội, nhưng thực tế chứng minh, không đi quân đội cũng có thể trở thành anh hùng…”
Liên Trạch lắc đầu mệt mỏi rồi từ giỏ trái cây ném một quả quýt lên mép giường:
“Anh thử đi, ngọt lắm đấy.”
Lâm Húc dựa vào tường, im lặng, không nhúc nhích.
Liên Trạch nhìn sắc mặt của anh, cảm thấy rất khó xử, không dám lên tiếng.
Lâm Húc liếc em trai:
“Làm liều như vậy, lại còn bị thương?”
Liên Trạch ngượng ngùng. Cậu mới chỉ hai mươi tuổi, đầy nhiệt huyết, cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai. Cậu ngẩng đầu giải thích: “Bọn nó có dao, bốn người đánh một, em không giỏi võ như anh, nhưng làm sao có thể đứng yên nhìn chúng nó bỏ chạy chứ?”
Lâm Húc tức giận nói:
“Vậy sao không tìm người giúp đỡ?”
“Điện thoại của em bị vỡ rồi!” Liên Trạch bất đắc dĩ thở dài, rồi lại cười khổ nói:
“Thật kỳ lạ, trong đầu em chỉ nhơ duy nhất số của anh. Vả lại, em và ba cũng không biết anh ở ngoài thế nào, em chỉ muốn tìm anh thôi.”
“Em muốn anh chết sớm à?” Lâm Húc trừng mắt nhìn cậu.
“Sau này đừng để anh nghe chuyện như hôm nay nữa, cũng không được đưa số của anh cho người lạ, nhớ chưa?”
“Cũng là cảnh sát chứ có phải người xấu đâu…” Liên Trạch bĩu môi, nhỏ giọng nói:
“Anh hiện tại đang làm gì thế, còn bí ẩn hơn cả lúc trước ở biên phòng.”
Lâm Húc thở dài.
“Anh không thể ở đây lâu được, em gọi cho ba hoặc người bạn thân nào đó đến chăm sóc em đi.”
Liên Trạch im lặng hai giây rồi lười biếng đáp:
“Yes sir.”
Lâm Húc liếc cậu một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trình Vân Thanh xem đồng hồ, xuống lầu rồi đi một vòng lớn, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Lâm Húc. Đang định gọi điện thì từ xa cô nhìn thấy một người nhà bệnh nhân đẩy một ông lão ngồi xe lăn xuống từ cầu thang. Tuy nhiên, người đó không thể kiểm soát được lực đẩy, suýt nữa khiến xe lăn bị lật ngược.
Vào lúc nguy hiểm, Lâm Húc xuất hiện kịp thời, giơ tay giữ lại chiếc xe lăn sắp mất kiểm soát.
Người nhà bệnh nhân liên tục cảm ơn, Lâm Húc chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”
Ánh nắng chiều ấm áp, chỉ chiếu sáng một nửa người Lâm Húc, như thể ánh sáng đang phân chia sự hiện diện của anh, phần còn lại của cơ thể chìm trong bóng tối, nhưng chính anh lại dường như không nhận thức được điều đó.
Trình Vân Thanh nhìn thấy Lâm Húc từ trong phòng bệnh đi ra, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi gì thêm.