Thanh Sơn - Thính Đăng

Chương 55

Hai, ba tháng sau, Trình Vân Thanh rõ ràng trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Cô vừa đi làm, vừa chuẩn bị lên kế hoạch cho các bác sỹ thực tập cùng với kỳ thi kiểm tra kiến thức y khoa cơ bản. Cô bỗng thấy điều này thật tốt, bởi chỉ khi vùi đầu vào công việc và học tập, khiến từng góc trong đầu óc mình đều bị lấp đầy, thì cô mới có thể ngã lưng xuống giường mà ngủ ngay lập tức. Nếu không, những suy nghĩ tiêu cực kia sẽ kéo cô vào vòng xoáy không hồi kết, khiến cô mất ngủ cả đêm.

Cuối năm đến gần, Trình Vân Thanh theo cha mẹ đi chợ sắm Tết. Từ khi biết rõ về hoàn cảnh gia đình của Liên Húc và tính chất công việc của anh, họ tuy tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng vẫn không hoàn toàn ủng hộ. Dù vậy, vì con gái mình yêu thích người đó, cộng thêm áy náy vì hiểu lầm trước đây rằng anh là kẻ thất nghiệp lang thang, nên giờ họ cũng xem như chấp nhận.

Liên Húc rất giữ lời. Ban đầu, anh vẫn gọi điện cho cô, dù không thường xuyên lắm, chỉ khoảng hai, ba tuần một lần. Nhưng đến gần dịp Nguyên Đán, liên lạc giữa họ đột nhiên đứt đoạn hoàn toàn.

Hôm nay là ngày nghỉ của Trình Vân Thanh.

Đúng lúc ấy, nhiệt độ ở Giang Châu đột ngột giảm sâu. Mây xám nặng nề bao trùm bầu trời, mang theo cái lạnh ẩm ướt đặc trưng của mùa đông.

Khi điện thoại đổ chuông, cô đang đi dạo phố cùng Chu Nghi để mua quần áo cho Huyên Huyên. Để không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi quan trọng nào, cô đã quen với việc chỉnh chuông và chế độ rung lên mức lớn nhất.

Trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Tim cô khẽ thắt lại, vội vàng cầm lên nghe máy:

“Alo?”

“Xin chào, có phải bác sĩ Trình Vân Thanh không?”

“Vâng, tôi là Trình Vân Thanh. Xin hỏi ai đang gọi vậy?”

“Tôi là Hà Diệp Minh, đội trưởng đội đặc nhiệm 729…”

Chu Nghi đang cầm một chiếc váy trắng nhỏ, định quay sang hỏi ý kiến Trình Vân Thanh thì bất giác nhận ra cô em họ mình đã thất thần bước đi, dáng vẻ chao đảo như thể không còn đứng vững. Trong lúc vội vã lao ra khỏi cửa hàng, suýt chút nữa cô đụng vào nhân viên dọn dẹp, nhưng dường như không hề hay biết, chỉ một mực chạy về phía thang cuốn.

Chu Nghi lập tức sinh nghi, vội vã đuổi theo giữ chặt lấy cô, lo lắng hỏi:

“Thanh Thanh, có chuyện gì vậy? Sao trông em như mất hồn thế?”

Nhưng Trình Vân Thanh không đáp, đôi mắt trống rỗng, hơi thở gấp gáp, toàn thân chỉ biết lao về phía trước, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo cô xuống sâu hơn trong nỗi bất an.

Hà Diệp Minh nói rằng ông đang đợi cô ở quán cà phê tầng một, muốn chuyển lại một số đồ đạc mà A Húc để lại.

Chu Nghi thấy em mình như vậy, lo sợ có chuyện chẳng lành nên quyết định đi theo. Hai người lặng lẽ ngồi xuống một góc quán, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng máy pha cà phê đang nhỏ giọt.

 

Hà Diệp Minh nhìn Trình Vân Thanh, ánh mắt mang theo sự nặng nề mà anh ta đã cố kìm nén trên suốt chặng đường đến đây.

“Là một sự cố ngoài ý muốn,” ông nói, giọng trầm thấp nhưng mỗi chữ như một nhát dao cứa vào lòng cô.

“Sau khi nhiệm vụ kết thúc, căn cứ trên tàu bất ngờ phát nổ. A Húc là người tiên phong…”

Cổ họng Trình Vân Thanh thắt lại, bàn tay siết chặt mép bàn đến mức trắng bệch.

“Cậu ấy dẫn đầu đoàn người, phía sau có một đồng đội không cẩn thận sẩy chân, suýt rơi xuống. A Húc đã không chần chừ mà túm lấy anh ta, kéo lên…”

Hà Diệp Minh hít sâu một hơi, khẽ cụp mắt, giọng nói như nghẹn lại:

“Nhưng chính A Húc lại mất trọng tâm, trượt xuống dưới. Nước xiết quá mạnh, không ai kịp cứu.”

Tim Trình Vân Thanh như thể bị ai đó bóp nghẹt. Tai cô ù đi, thế giới trước mắt bỗng chốc trở nên nhạt nhòa.

Bàn tay run rẩy, cô cố gắng mở miệng nhưng cổ họng khô khốc, không thể thốt ra dù chỉ một tiếng gọi.

Bên ngoài, cơn gió mùa đông ẩm ướt thổi qua, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Trình Vân Thanh hoàn toàn bất động. Cô sững sờ rất lâu, vẻ ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lại như một bức tượng đá vô hồn.

Sự im lặng quỷ dị ấy khiến người ta bất an. Hà Diệp Minh nuốt khan, buộc lòng phải tiếp tục:

“Đội cứu hộ đã tìm suốt một tháng. Chúng tôi lục soát dọc hạ du hàng chục cây số, rà soát từng ngôi làng nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Không thấy người, cũng không thấy thi thể.”

Lời nói kia như một nhát dao đâm vào tim Trình Vân Thanh. Đột nhiên, cô trở nên hoảng loạn, giọng nói lắp bắp, rối loạn:

“Còn khu vực biên giới thì sao? Miến Điện, hoặc Lào? Không thể qua đó tìm thử sao? Lỡ như anh ấy bị thương, hôn mê, được người ta cứu giúp nhưng không thể liên lạc thì sao? Ngôn ngữ không thông, không có cách nào cầu cứu, có khi anh ấy đang đợi chúng ta đến đón về…”

Cô nắm chặt lấy vạt áo Hà Diệp Minh, gần như van nài:

“Làm ơn, hãy tiếp tục tìm anh ấy, được không?”

Hà Diệp Minh nhìn cô, ánh mắt nặng nề. Anh chậm rãi nói, như sợ lời tiếp theo sẽ bóp nát hy vọng cuối cùng trong mắt cô:

“Chúng tôi đã bí mật cử người sang tìm kiếm nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy còn sống.”

Đúng vậy…

Điều mà cô có thể nghĩ đến, chẳng lẽ bọn họ lại không? Chắc chắn họ đã làm tất cả trong khả năng.

Nhưng cô thì sao? Cô còn có thể làm gì đây? Ngoài việc bất lực chấp nhận sự thật rằng mình đã mất anh, cô chẳng thể làm được gì cả. Cô thậm chí còn không biết chính xác anh đã làm nhiệm vụ ở đâu, không có manh mối nào để bấu víu, dù có muốn tự mình đi tìm cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Một cơn lạnh buốt xuyên thấu vào tận xương tủy. Cả người Trình Vân Thanh khẽ run lên như rơi vào hầm băng. Cô ngước mắt nhìn Hà Diệp Minh, đôi mắt mở to, trống rỗng, rồi nước mắt bỗng trào ra, không thể kìm lại.

Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy thanh quản. Đôi môi cô run rẩy, rất lâu sau mới bật ra được một câu, yếu ớt đến mức gần như tan vào không khí:

“Không thể nào… không thể nào… Anh ấy đã hứa với tôi… rằng sẽ trở về, dù chỉ một sợi tóc cũng không thiếu…”

Những lời ấy như rút cạn toàn bộ sức lực của cô. Trình Vân Thanh cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng, không thể phát ra dù chỉ một âm thanh nhỏ. Không thể nào… Mọi thứ quá vô lý. Không nên là như thế này.

Mọi thứ xung quanh trở nên méo mó đến mức cô không dám tin vào hiện thực trước mắt. Cô thậm chí còn hoang mang nghĩ rằng liệu có phải anh đang đùa với cô không? Nhất định là vậy! Nhất định anh đang trốn ở đâu đó, chờ đến khi cô không chịu nổi nữa mới bất ngờ nhảy ra, cười hì hì trêu chọc cô.

Không…

Anh không phải kiểu người sẽ đùa ác như vậy đúng không?

Nghĩ đến đây, lồng ng.ực cô như bị bóp nghẹt. Cuối cùng, cô không thể kìm nén được nữa, đưa tay ôm mặt, bật khóc nức nở.

 

Nhất định đây chỉ là một cơn ác mộng.

Chỉ cần cô nhắm mắt lại, chờ đến khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở về như cũ. Những nỗi đau, những giọt nước mắt sẽ theo ánh mặt trời sớm mai tan biến. Rồi anh sẽ lại xuất hiện, sẽ ôm cô vào lòng, mỉm cười thật tươi và nói:

“Anh về rồi.”

Rõ ràng đó mới là sự thật.

“Đây là lá thư cậu ấy viết trước khi xuất phát…” Hà Diệp Minh đặt một phong thư có dấu niêm phong ngay ngắn xuống bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía cô.

“Bác sĩ Trình, xin hãy nén bi thương.”

Trình Vân Thanh không đưa tay nhận lấy.

Cô chỉ cảm thấy đầu mình ngày càng đau nhức, hai bên thái dương như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Tầm mắt trở nên mờ mịt, mọi âm thanh xung quanh như bị hút vào khoảng không, xa vời và trống rỗng.

Cô muốn tỉnh lại.

Nhanh chóng tỉnh lại khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.

Cô bỗng chốc đứng bật dậy, đôi mắt mở to, đồng tử kịch liệt co rút lại. Vừa định bước tới, cô đã ngã xuống giữa tiếng kinh hô bén nhọn của Chu Nghi cùng vẻ hoảng loạn trên gương mặt Hà Diệp Minh.

 

Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện. Đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, cũng chẳng nhớ nổi điều gì. Cô chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm lên mảng trần nhà phía trước.

“Thanh Thanh, con tỉnh rồi?”

Mẹ cô vội vàng chạy đến mép giường, Chu Nghi cũng theo sau. Nhìn thấy họ, Trình Vân Thanh bỗng nhiên nhớ lại khoảnh khắc trước khi ngất đi. Cô lao vào lòng mẹ, cuộn tròn lại mà không thốt ra được tiếng khóc nào.

Cô cảm giác bản thân như bị xé làm hai nửa. Một nửa đắm chìm trong bi thương, mất hết lý trí, chỉ biết khóc. Nửa còn lại lại bình tĩnh đến đáng sợ, lạnh lùng nhìn chính mình yếu ớt, thờ ơ trước những lời an ủi, đồng cảm của người xung quanh. Nhưng dù đau đớn, cô vẫn bám víu vào hy vọng. Chỉ cần chưa tìm thấy thi thể, cô vẫn sẽ không tuyệt vọng. Cô tin rằng anh vẫn còn sống, tin vào một kỳ tích sẽ xảy ra.

Nhưng rồi chẳng có gì cả. Không một tin tức, không một dấu vết.

 

Một tháng trôi qua.

Trình Vân Thanh vẫn chưa quay lại làm việc bình thường, tránh né mọi cuộc gặp gỡ xã giao, chỉ muốn một mình đối diện với nỗi đau. Dần dần, cô cũng có thể tiếp nhận những lời an ủi từ người khác. Chu Nghi đã đến gặp cô hai lần, lời lẽ trong ngoài đều là khuyên cô chấp nhận sự thật, tiếp tục sống. Liên Trạch cũng từng ôm cô khóc, cuối cùng lau nước mắt, nói rằng dù anh trai không còn nữa, sau này nếu cô cần giúp đỡ, nhất định phải tìm cậu ấy.

Cô biết tất cả bọn họ đều có lòng tốt. Đôi khi, cô thậm chí còn chủ động phụ họa lời mẹ, nói rằng mình sẽ sớm ổn thôi, bảo bà đừng lo lắng. Nhưng chỉ cô mới biết, bản thân vẫn mắc kẹt trong niềm hy vọng mong manh và nỗi đau chẳng thể gọi tên.

Chỉ có Trình Vân Thanh biết rõ, chính mình đang dần dần phát điên.

Những cơn mơ cứ lặp đi lặp lại mỗi đêm.

Trong mơ, cô luôn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khoác trên mình bộ quân phục, đứng dưới ánh nắng rực rỡ trên sân ga, mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô. Khoảnh khắc trước, anh vẫn là chàng thanh niên anh tuấn, phong độ. Khoảnh khắc sau, anh lại xuất hiện với một hình hài hoàn toàn tương phản, cả người bê bết máu, tứ chi không còn nguyên vẹn. Anh nhíu mày, không kêu đau, đôi mắt mê man khép lại, miệng thì thào gọi cô cứu anh. Nhưng cô chẳng thể làm gì, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Bao nhiêu lần cô cố vươn tay về phía anh, nhưng lần nào cũng vậy, tay cô chỉ chạm vào khoảng không vô định.

Cứ thế, giấc mơ lặp lại không hồi kết. Mỗi lần hình ảnh anh trở nên mờ nhạt, như bị cách bởi một lớp hơi nước mong manh, cô biết ngay mình sắp tỉnh giấc. Và lần nào cũng vậy, cô đều tỉnh dậy giữa đêm khuya, nước mắt thấm đẫm gối.

Cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Lúc này, cô mới nhớ đến bức thư mà Hà Diệp Minh đã đưa cho mình.

Lá thư ấy, cô vẫn chưa dám mở ra. Trong lòng có một giọng nói mơ hồ không ngừng chất vấn: Mày thực sự muốn đọc sao? Đây là di thư của anh ấy. Một khi mở ra, nghĩa là mày chấp nhận rằng anh ấy đã thực sự không còn nữa.

Nhưng linh hồn cô đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Đối diện với nỗi đau quá lớn này, cô chẳng còn sức để chống cự. Dù lá thư kia là cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà hay là một liều thuốc cứu mạng, cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Trình Vân Thanh run rẩy mở phong thư. Bên trong là một bức thư chi chít chữ viết tay, cùng với tấm ảnh chụp chung cuối cùng của họ trước khi chia xa.

Chỉ vừa nhìn thấy nụ cười của anh trên tấm ảnh, cô đã không kìm được mà sống mũi cay xè, đôi mắt lần nữa nhòe đi bởi nước.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra. Ngón tay run run mở rộng tờ giấy thư đã được anh gấp ngay ngắn thành hình vuông. Những nét chữ cứng cáp, ngay hàng thẳng lối lập tức đập vào mắt cô.

 

[ Vân Thanh yêu dấu,

Từ ngày chúng ta tạm biệt nhau đến nay, đã 52 ngày trôi qua.

Công việc và cuộc sống của em vẫn ổn chứ?

Lần trước gọi điện, em có nói sẽ ra Bắc Kinh, kết quả thế nào rồi? Anh vẫn chưa kịp hỏi, nhưng chắc hẳn là tốt, vì em luôn là người có thể sắp xếp mọi chuyện gọn gàng, đâu vào đấy. Đương nhiên, nếu không suôn sẻ cũng chẳng sao cả. Cuộc sống làm gì có chuyện lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ cần có được chút bình yên đã là hạnh phúc rồi.

Đời này có thể gặp được em, anh cảm thấy mình thật may mắn. Chỉ tiếc rằng, anh chẳng có đủ thời gian để ở bên em, còn nhiều lần bất đắc dĩ chia xa, để em phải gánh chịu những nỗi buồn không đáng có. Xin hãy cho anh một lần nữa nói với em: anh xin lỗi.

Ngày mai, anh sẽ lên đường thực hiện nhiệm vụ.

Không ngờ rằng vào đêm giao thừa, khi mọi nhà đều đoàn tụ, anh lại ngồi đây suy nghĩ cách viết thư báo tin mình có thể sẽ không còn nữa.

Trước mỗi nhiệm vụ, bọn anh đều phải viết một bức thư để lại cho gia đình. Nếu chẳng may có chuyện ngoài ý muốn, nó sẽ trở thành di thư. Anh đã viết rất nhiều bức, ngoài lá thư đầu tiên giống như một lời tuyệt bút, những bức sau dần trở thành một dạng nhật ký. Những lá thư trước đó, anh đã gửi về đội và dặn họ thiêu hủy hết, chỉ còn duy nhất bức này.

Thật ra, ngay cả bức này cũng không nên giữ lại, nhưng anh vẫn không nỡ. Nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng muốn cho em một lời dặn dò cuối cùng.

Em là một bác sĩ, chắc hẳn so với anh, em hiểu rõ về sinh tử hơn, cũng nhìn nhận nó thấu đáo hơn. Sinh mệnh dĩ nhiên là đáng quý, nhưng cái chết cũng là điều chẳng ai có thể tránh khỏi. Ngay từ khoảnh khắc sinh ra, con người đã bắt đầu từng bước tiến gần về điểm cuối cùng, không ai có thể ngăn cản hay trốn tránh. Nếu chuyện phải xảy ra sẽ xảy ra, hãy hứa với anh, đừng đau khổ vì những điều không thể thay đổi…

Yêu cầu này thật quá đáng, đúng không?

Thôi được rồi, nếu như nhất định phải đau buồn, vậy cũng đừng buồn lâu quá.

Khi anh chết, có lẽ sẽ chỉ có một mình, cô độc giữa nơi xa lạ.

Không có gì bất ngờ, anh cũng chẳng thể để lại cho em bất cứ thứ gì.

Căn nhà ở Côn Minh sẽ thuộc về quân đội, đáng tiếc anh chưa có phúc phận cưới được em, nên thủ tục xử lý sẽ hơi rắc rối. Anh đã nhờ đội giúp đỡ, nếu có vấn đề gì, họ sẽ cố gắng giải quyết.

Viết đến đây, anh chợt nghĩ, có lẽ chuyện chúng ta chưa kịp kết hôn cũng là một điều may mắn.

Anh thật sự hy vọng em không bao giờ phải đọc bức thư này. Nhưng nếu ý trời không chiều lòng người, thì nguyện vọng cuối cùng của anh chính là: Đừng chờ anh nữa.

Hãy quên anh đi.

Anh sẽ mãi yêu em.

A Húc.

Đêm giao thừa, năm 2015. ]

 

Trình Vân Thanh lật đi lật lại bức thư, đọc hết lần này đến lần khác. Ban đầu, mỗi lần đọc, cô đều khóc đến không thể kiềm chế, nước mắt rơi ướt đẫm trang giấy. Nhưng cô lại như đang hành hạ chính mình, hoặc giả như đang cố gắng điều trị bằng cách đón nhận nỗi đau đến cực hạn. Cứ thế, cô không ngừng đọc, lặp lại từng câu từng chữ.

Dần dần, cô đã thuộc lòng bức thư. Đêm nào nhắm mắt lại, những dòng chữ ấy vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu cô, không cách nào xóa nhòa.

Sau Tết Âm Lịch, phòng nhân sự của bệnh viện thông báo phục hồi công tác của Trình Vân Thanh. Chủ nhiệm Lưu của khoa Giải phẫu thần kinh, nơi cô từng công tác, nhiều lần ngỏ ý sẵn sàng chào đón cô quay lại bất cứ lúc nào.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhưng Trình Vân Thanh vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi cơn hỗn loạn bao trùm lấy mình.

Thế nhưng, dòng chảy thời gian vẫn không ngừng cuộn trôi, chẳng đợi ai cũng chẳng vì ai mà dừng lại, càng không vì tiếng khóc của bất kỳ ai mà chùn bước.

Đầu tháng tư, Trình Vân Thanh một mình lên đường đến Bắc Kinh, theo học chương trình tiến sĩ tại Bệnh viện Tổng cục Giải phóng Quân.

Tháng 11 năm trước, nhờ một cơ duyên, cô được giới thiệu và liên hệ với một vị giáo sư danh tiếng từng giảng bài tại Bệnh viện 301. Đây là năm cuối cùng ông nhận nghiên cứu sinh tiến sĩ, và trùng hợp thay, vẫn còn một suất quý giá chưa có ứng viên. Nhờ đó, Trình Vân Thanh may mắn trở thành học trò cuối cùng của ông.

Khi trao đổi qua email, vị giáo sư có hỏi lý do cô chọn theo học tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của ông. Cô chỉ thành thật trả lời rằng, ngoài mong muốn đào sâu nghiên cứu chuyên môn, cô còn muốn đến gần hơn với cuộc đời của một người mà mình từng yêu.

Sau này, khi cô đến tận nơi để gặp gỡ và nhận thầy, vị giáo sư lão luyện ấy chỉ cười hóm hỉnh, trêu rằng:

“Xem ra học trò không chỉ đắc đạo mà còn được cả tình yêu!”

Chẳng ai ngờ rằng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tất cả đã đổi thay: cảnh còn, người mất.

Giống như sự xuất hiện đột ngột của anh trong cuộc đời cô, cuộc tình này cũng kết thúc đầy bất ngờ, lặng lẽ biến mất vào thời khắc cô yêu anh nhất.

Thời gian bên nhau quá ngắn ngủi, ngắn đến mức họ chưa kịp cùng nhau trải qua trọn vẹn bốn mùa đổi thay.

Nhưng ký ức về anh lại quá dài, dài đến nỗi dường như phải mất cả đời này, cô mới có thể quên đi hoàn toàn.

Trình Vân Thanh ở Bắc Kinh trọ tại ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh tiến sĩ của bệnh viện, một căn phòng xa lạ nhưng tiện nghi. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ bên trong, cô sắp xếp lại hành lý.

Ngồi xuống bên bàn gần cửa sổ, cô buông tấm ảnh và bức thư đã xem không biết bao nhiêu lần, rồi ngẩn người nhìn ra bên ngoài.

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua lớp kính pha lê, chiếu lên đầu ngón tay cô một lớp ấm áp dịu dàng.

Ngoài kia, những cành hải đường phấn trắng lung lay trong gió, nở rộ nơi đầu cành.

Xung quanh yên tĩnh là thế, nhưng lại có cảm giác vô cùng náo nhiệt.

Lại một mùa xuân nữa đã đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment