Thanh Sơn - Thính Đăng

Chương 56

Giữa tháng, cha của Liên Húc đến Bắc Kinh báo cáo công tác. Dù bận rộn trăm bề, ông vẫn cố gắng dành thời gian hẹn gặp Trình Vân Thanh một lần.

So với lần trước gặp mặt, tinh thần của ông sa sút thấy rõ. Trình Vân Thanh cũng hiểu bản thân mình chẳng khá hơn ông là bao. Chỉ có điều, cô gầy đi quá nhiều, đến mức không biết đã bao lần bị mẹ nhắc nhở. Chưa kể, chiếc nhẫn phỉ thúy anh dùng để cầu hôn cô trước đây, vốn vừa vặn với ngón tay cô, giờ đã trở nên rộng rãi thấy rõ.

Trong bữa tối, cha của Liên Húc đắn đo một lúc rồi nói:

“Con còn trẻ, cuộc đời mới chỉ vừa bắt đầu, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. A Húc, nếu có một ngày nó trở về, chắc chắn không muốn thấy con như thế này.”

Ánh mắt cô vốn ảm đạm, thoáng chốc bừng lên tia mong đợi. Không kiềm được, cô khẽ dò hỏi:

“Bác cũng tin rằng A Húc còn sống đúng không ạ?”

Ông nhìn cô, sắc mặt trầm xuống.

 

Nói một cách thực tế, hy vọng A Húc còn sống là vô cùng mong manh. Mọi nỗ lực tìm kiếm có thể chỉ là phí công, bởi tất cả đều dựa trên giả định rằng cậu ấy chưa chết. Nếu A Húc thực sự còn sống, với khả năng tác chiến độc lập của mình, vì sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện?

Chỉ còn một khả năng duy nhất: anh ấy không ở trong nước, có thể bị thương hoặc vướng vào một vấn đề nào đó mà không thể liên lạc với quê nhà.

Tình hình chính trị ở các quốc gia gần biên giới vô cùng phức tạp. Hơn nữa, nhiệm vụ A Húc tham gia là một chiến dịch vũ trang, dính líu đến nhiều bên. Nếu hành động thiếu suy xét, không chỉ gây ảnh hưởng đến ngoại giao mà còn hao tổn nhân lực và tài chính. Vì thế, không thể công khai triển khai một chiến dịch cứu hộ quy mô lớn để tìm kiếm anh.

Nhưng dù chỉ có một phần vạn hy vọng, là một người cha, ông không thể dễ dàng chấp nhận con trai mình đã chết, cũng không thể lựa chọn từ bỏ.

Ông và Trình Vân Thanh không giống nhau. Nhiều năm trong quân đội đã rèn luyện cho ông sự vững vàng cùng khả năng hành động khẩn cấp. Hơn nữa, ông có đủ nguồn lực và mối quan hệ để tận dụng nhằm tìm kiếm manh mối. Nhưng đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa có tin tức xác thực nào được gửi về.

Không nỡ làm cô thêm đau lòng, cũng không muốn phá vỡ sự cân bằng mong manh mà cô đã khó khăn lắm mới duy trì được. Nếu lúc này đem đến cho cô một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng cuối cùng lại bị dập tắt, thì chẳng khác nào đẩy cô vào tuyệt vọng thêm một lần nữa. Đó là điều mà A Húc chắc chắn không muốn thấy.

Vì vậy, cha của Liên Húc không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhẹ giọng nói:

“Nó nhất định hy vọng con có thể sớm bước ra khỏi nỗi đau này.”

Trình Vân Thanh cố gắng lấy lại tinh thần, khẽ nhếch môi cười nhạt:

“Bây giờ con mới hiểu tại sao những người rơi vào tuyệt cảnh luôn mong chờ một kỳ tích xảy ra. Nếu trong lòng hoàn toàn tan vỡ, con người ta sẽ không thể tiếp tục sống. Nhưng kỳ tích được gọi là kỳ tích, chính bởi vì nó gần như không thể trở thành sự thật.”

“Thế giới này, kỳ thực vẫn luôn có những kỳ tích xảy ra từng giây từng phút.”

Trình Vân Thanh không nói thêm nữa.

 

Bữa cơm kết thúc, cô theo đúng lễ nghĩa của con cháu, tiễn ông ra đến tận cổng. Trước khi rời đi, ông nhìn cô đầy nghiêm túc, dặn dò:

“Về sau, bất cứ khi nào gặp khó khăn trong công việc hay cuộc sống, cứ tìm bác.”

Cô cảm kích gật đầu, nhẹ nhàng chào tạm biệt:

“Bác hãy giữ sức khoẻ ạ.”

Vài ngày sau, qua điện thoại, mẹ Trình bất ngờ nói rằng bà muốn đến Bắc Kinh để ở bên cô một thời gian.

Nguyên nhân là do buổi chiều hôm đó, Trình Vân Thanh vội vã ra ngoài nên quên mang điện thoại theo. Đúng lúc bệnh viện có một ca bệnh phức tạp, cô phải ở lại muộn hơn dự kiến.

Khi về đến ký túc xá, nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ, cô vội vàng gọi lại. Vừa kết nối được, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói nghẹn ngào, gần như cầu xin:

“Thanh Thanh, những lúc con buồn khổ, hãy nghĩ đến ba mẹ. Mẹ thật sự không thể sống thiếu con.”

Thì ra trong mắt cha mẹ, cô đã suy sụp đến mức chỉ cần mất liên lạc một chút là họ lo sợ cô sẽ tìm đến cái chết. Khoảnh khắc ấy, cô như bừng tỉnh, cảm giác như có một gáo nước lạnh dội xuống người, khiến bản thân tỉnh táo lại. Cô nghiêm túc hứa:

“Mẹ, con sẽ không làm chuyện dại dột. Con sẽ sống tốt.”

Đôi khi, Trình Vân Thanh không khỏi nghĩ ngợi. Trên đời này có lẽ thật sự tồn tại một tình yêu có thể vượt qua cám dỗ của tiền tài và lợi ích, nhưng còn nỗi đau, cái chết và sự cô đơn vì chờ đợi thì sao? Cô muốn tự mình kiểm chứng, nhưng có lẽ chỉ đến cuối đời mới có thể đưa ra câu trả lời trọn vẹn.

 

Sau khi gặp cha của Liên Húc, cô dần vực dậy tinh thần, thu xếp lại cảm xúc, tập trung vào công việc. Lịch khám bệnh dày đặc suốt năm ngày rưỡi khiến cuộc sống của cô bận rộn không ngừng. Nhưng mỗi khi hệ thống bệnh viện vô tình hiển thị cái tên “Lâm Húc,” tim cô vẫn bất giác đập mạnh một nhịp.

Lỡ như thì sao? Ý nghĩ thoáng qua, cô không khỏi mơ hồ suy đoán. Đây là bệnh viện thuộc hệ thống quân đội, nếu anh bị thương, bị mất trí nhớ… Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, việc anh được chuyển đến đây cũng hoàn toàn hợp lý. Biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ xuất hiện bất ngờ, giống như lần họ gặp lại nhau ở Giang Châu năm ấy.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy người đẩy cửa bước vào không phải anh, tim cô lại chùng xuống.

Không một ai có thể là anh.

Chỉ là những người trùng tên, trùng họ mà thôi.

Trình Vân Thanh hiểu rõ hơn ai hết, dù thực sự có kỳ tích xảy ra, người đó cũng không thể mang cái tên Lâm Húc phổ biến ấy, mà phải là Liên Húc mới đúng.

Nhưng cô chẳng thể kiểm soát nổi bản thân. Mỗi lần nhìn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến anh, tim cô đều thắt lại, hoảng loạn không ngừng. Thậm chí, cảm giác ấy đã dần trở thành một cơn tra tấn tâm lý kéo dài, bám riết lấy cô không dứt.

Cô bước đến bên cửa sổ. Bóng đêm sâu thẳm như mực, vầng trăng tròn vằng vặc treo cao. Những tòa cao ốc trong thành phố sáng rực ánh đèn vàng ấm áp, điểm xuyết như những ngọn lửa nhỏ giữa màn đêm, vẽ nên một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng.

Bất giác, cô cảm thấy nhớ nhà.

 

Trình Vân Thanh gọi cho Hà Diệp Minh, nói rằng sắp tới cô muốn về Côn Minh để xử lý nốt thủ tục căn hộ của Liên Húc.

Trước đây, Hà Diệp Minh đã hai lần nhắc cô chuyện này nhưng cô luôn trì hoãn, một phần vì không có thời gian, một phần vì tận sâu trong lòng vẫn kháng cự, không muốn đối mặt.

Hà Diệp Minh tất nhiên không hỏi nhiều, chỉ nói cần vài ngày để chuẩn bị trước khi ký giấy tờ. Ông còn chu đáo giúp cô xử lý một tấm giấy phép tạm thời để thuận tiện ra vào.

Khi mở cửa ra, Trình Vân Thanh thoáng sững sờ. Cảm giác như thời gian bỏ quên nơi này. Bộ chén trà họ từng dùng vẫn còn nguyên trên bàn, thô mộc và đơn giản, chẳng hề tinh xảo. Đó là bộ ấm chén họ đã tự tay làm ở xưởng gốm thủ công gần đây, cả hai cẩn thận nắn từng đường nét, rồi nung thành hình.

Mọi thứ dường như đưa cô trở về những ngày tháng họ còn bên nhau. Cô gần như có thể hình dung cảnh mình nằm trên ghế ngoài ban công, lười biếng chợp mắt dưới ánh chiều tà. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô như nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Liên Húc trở về, trên tay xách theo rau củ, thịt trứng và những vật dụng lặt vặt hàng ngày. Còn có cả hộp tào phớ mà cô thích, món ăn vặt từ một tiệm hàng rong mà cô chẳng bao giờ nhớ nổi tên. Cứ hai ba ngày, anh lại mang về một bó hoa tươi.

Cô biết tất cả chỉ là ảo giác, là một giấc mộng do chính cô vẽ nên. Nhưng mặc kệ lý trí lên tiếng, cô vẫn không thể ngăn mình đắm chìm vào đó. Cô gần như không muốn rời đi.

Nhưng cô chỉ xin nghỉ ở bệnh viện năm ngày, cộng thêm cuối tuần cũng chỉ vỏn vẹn một tuần lễ.

Những ngày tiếp theo, Trình Vân Thanh một mình lang thang khắp nội thành, không có mục đích cụ thể, cũng chẳng bận tâm đến thời gian. Dù đã dâng hương cầu nguyện, hoàn tất thủ tục sang tên bất động sản, cô vẫn chẳng nỡ rời đi ngay.

Mỗi sáng thức dậy, khi bước ra khỏi khu chung cư, cô thường bắt gặp những người trung niên vừa tập thể dục trở về. Lưng họ đã hơi còng, tay xách ly sữa đậu nành, gương mặt phấn khởi như vừa hoàn thành một việc trọng đại. Đến tối, khi ngang qua trạm tàu điện ngầm, cô lại nhìn thấy một đôi vợ chồng già dìu nhau bước xuống bậc thang, trên tay ôm một bó hoa tươi. Ánh hoàng hôn trải dài trên con phố, nhuộm vàng bóng họ in xuống mặt đất. Khi họ lướt qua, hương hoa thoang thoảng trong không khí khiến khóe mắt cô chợt cay cay. Có lẽ, chỉ khi mất đi rồi, con người ta mới thực sự hiểu được sự quý giá của những điều giản dị, những ngày tháng bình yên, những người bạn đời bên nhau đến bạc đầu.

Có lần đi ngang một con phố cũ, cô vô tình bắt gặp một tiệm sách mang vẻ cổ kính, bảng hiệu đã nhuốm màu thời gian. Như có một sự thôi thúc vô hình, cô bước vào.

Không gian bên trong không lớn nhưng đầy ắp sách. Những chiếc kệ gỗ cao ngang đầu người, trên cùng bày vài món đồ trang trí mang nét đặc trưng của người dân tộc. Chiếc cầu thang gỗ cũ kỹ, lớp sơn đã bong tróc theo năm tháng. Một bên tường chất đầy những cuốn sách đóng bìa vải thô, gáy may chỉ, có cả những quyển bìa da màu nâu sậm với hàng chữ mạ vàng lấp lánh.

Bước dọc theo cầu thang lên lầu, cô chợt nhận ra không gian nơi đây rộng rãi hơn hẳn tầng trệt, tạo nên một thế giới khác biệt giữa lòng tiệm sách chật hẹp.

Tiệm sách không chỉ bán sách mà còn phục vụ trà hoa, cà phê cùng những món bánh ngọt nhỏ xinh, điểm xuyết thêm vài bình hoa tươi, tạo nên một không gian vừa cổ điển vừa ấm áp.

Trình Vân Thanh chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tùy ý lật mở một cuốn sách và để buổi chiều lặng lẽ trôi qua.

Cuốn sách có lẽ từng được ai đó mượn đọc trước đây, bởi bên trong vẫn còn lưu lại những dòng ghi chú bằng bút đỏ, nét chữ mềm mại, thanh thoát. Một trang trong đó có viết:

“Thời gian có thể chữa lành mọi thứ, cũng có thể cho ta câu trả lời. Chúng ta không nên thụ động chờ đợi hay buông xuôi, mà phải tận lực làm những gì có thể, rồi để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Hãy tin rằng thời gian luôn công bằng với tất cả.”

 

Cô lặng lẽ đọc lại những dòng chữ ấy, như thể đang nhẩm từng câu từng chữ trong đầu. Bỗng nhiên, cảm giác bức bối trong lòng như bị một thứ vô hình gỡ bỏ, nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Không nấn ná thêm, Trình Vân Thanh quyết định nhanh chóng trở về Bắc Kinh để tiếp tục công việc và học tập.

Trước khi đi, cô định gọi taxi, nhưng có vẻ do sự cố giao thông nên đoạn đường phía trước tắc nghẽn. Không còn cách nào khác, cô đứng bên lề đường, kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian vẫn còn sớm, cô cũng không vội vã. Trong lúc chán nản, ánh mắt cô lơ đãng dạo quanh con phố cũ.

Không xa đó, một tòa nhà kiểu dân quốc phủ đầy dây thường xuân xanh mướt. Trời đã sang thu, nắng chiều vẫn còn gay gắt, rọi xuống mặt đường lát đá xanh, phản chiếu những vệt sáng vàng li ti như bụi kim tuyến rơi đầy dưới chân.

Vùng này là một hồ nước, không khí vừa tươi mát lại hơi ẩm ướt. Trình Vân Thanh nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi, rồi từ từ mở mắt. Cô nhìn thấy một chiếc taxi màu xanh lơ từ chỗ rẽ tiến vào.

Ban đầu, cô tưởng đó là xe mình đã đặt, liền kéo hành lý tiến về phía đó. Nhưng khi kiểm tra biển số xe, cô mới nhận ra đó không phải là xe của mình.

Không hiểu sao, ánh mắt cô lại bị chiếc xe đó hút lấy. Khi chiếc taxi dừng lại, cửa sau xe mở ra và một người bước ra từ bên trong.

Cô nhìn từ dưới lên trên, đầu tiên là giày, ống quần, đôi chân thẳng tắp, đến vai rồi lưng. Cô dõi mắt theo người đó, và khi anh ta xoay người lại, đối diện với cô, cô cuối cùng cũng nhìn thấy rõ gương mặt anh. So với trước kia, gầy gò, tái nhợt, tiều tụy hơn rất nhiều lần, nhưng đôi mắt đó, đôi mắt mà cô từng mơ thấy trong vô vàn đêm khuya, giờ đây vẫn kiên định, thâm thúy như vậy.

Trái tim cô đột ngột thắt lại, từng nhịp đập mạnh mẽ như muốn xé toạc lồng ng.ực. Cảm giác phấn khích, vui mừng, đến mức da thịt cũng như đang rạo rực. Cô không thể tin vào mắt mình. Cô do dự, sợ rằng mình đang nhìn thấy một ảo ảnh, một ảo ảnh có thể vỡ vụn trước mắt bất cứ lúc nào. Cô đưa tay ra, định chạm vào gương mặt anh, nhưng cánh tay và đôi chân như nặng trĩu, không thể nhúc nhích. Cô chỉ có thể đứng im, há miệng gọi khẽ.

 

“A Húc…”

Mọi thứ xung quanh như thể ngừng lại, Trình Vân Thanh không dám nhắm mắt, chờ đợi một điều gì đó mà chính cô cũng không thể hiểu hết.

Ánh sáng xuyên qua tán lá cây, chiếu xuống, dừng lại trên vai anh rồi lướt qua mái tóc, tạo ra một thứ ánh sáng mỏng manh nhưng lấp lánh, giống như ánh sao.

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, bước về phía cô. Dù mỗi bước đều rất chậm, nhưng anh vẫn không ngừng tiến lại gần.

“Vân Thanh, là anh.” Cuối cùng anh đến trước mặt cô, ôn tồn gọi tên cô bằng một giọng nói trầm thấp rồi siết chặt cô vào lòng.

“Anh về rồi.”

Cánh tay anh ôm lấy cô thật chặt, khiến cô cảm thấy cả bờ vai và hông mình đều chịu một lực mạnh mẽ đến mức khó thở, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn. Ngược lại, trong vòng tay anh, cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn, khiến trái tim cô dần dần lắng lại.

Anh thực sự đã trở về.

Nếu núi non có thể nghe thấy, hẳn sẽ biết rằng từ ngày anh rời đi, cô đã cầu nguyện biết bao nhiêu lần.

Giờ đây, những kỷ niệm xưa như tái hiện, và mọi thứ đều trở nên trọn vẹn.

 

—KẾT THÚC—

Bình Luận (0)
Comment