Lương Cừ xoay người lại, đánh giá căn nhà mình.
Chiều ngang chiều dọc đều không quá mười mét, chỉ khi thêm vào mấy bức tường thấp quanh sân nhìn mới có vẻ lớn hơn chút.
Vài chỗ trên góc mái ngói cũ được lợp bằng rơm để tránh mưa, đất bùn trên mặt đất đã lỗ chỗ từ lâu.
Không ngờ rằng từ chối Tiết Thành Toàn xong, quay đi quay lại lại quay về.
Lương Cừ không từ chối nữa, cùng lắm thì lúc không thể về nhà thì tới Võ quán.
Còn về phần làm Chủ Tế, cũng không tính là phiền toái, cũng là một cơ hội để lộ mặt, vậy nên hắn liền đồng ý.
Một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với lão Trần Triệu An, một nhóm người lúc này mới hùng dũng quay về.
Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, còn chưa chờ Lương Cừ đóng cửa luyện võ và kiểm tra thu nhập của mình thì ngoài cửa lớn lại một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa nhìn thì hoá ra là Trần thúc bán cá xong quay lại chia tiền.
Trần Khánh Giang thần sắc hưng phấn, từ trong túi mò ra mấy đồng bạc như hạt đậu để lên trên bàn, khoa chân múa tay kể chuyện bán cá:
"567 văn! Lâm Tùng Bảo kia nghe nói là cá của ngươi, trực tiếp cho ta 5 đồng luôn, là 5 đồng đấy, nửa lượng bạc liền! Một ngày chúng ta kiếm được tận nửa lượng bạc!"
Thấy Trần thúc hưng phấn như vậy, tâm tình Lương Cừ lại càng tốt hơn, hắn phân bạc trên bàn ra thành hai nửa:
"Vậy thì chia đôi theo như những gì đã bàn bạc, thúc lấy 2 đồng 5, ta lấy 2 đồng 5."
"Thế thì không được, không được đâu, 2 đồng 5 nhiều quá rồi, ta không nhận được, một đồng đi, ta lấy một đồng là được."
Trần Khánh Giang cầm lấy 1 đồng từ phần của mình, đút vào lại trong túi.
"Trần thúc, chúng ta ban đầu không phải đã bảo là chia đôi sao, giờ thúc muốn ta thành người thất hứa ư? Vậy chẳng phải hại ta thành người bất nghĩa sao? Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh của ta?"
Lương Cừ coi như đã hiểu rõ tính cách của Trần thúc, vậy nên không dùng chiêu khách sáo kia nữa, trực tiếp dùng đại nghĩa đè xuống.
Một ngày 2 đồng 5, ít nhất có thể tiết kiệm được 2 đồng, vậy tiền nợ y quán của Trần thúc chỉ cần 4 – 5 ngày là có thể trả hết.
Quả đúng như hắn dự đoán, Trần Khánh Giang liền nghe theo, khuôn mặt cau có cả lại, hắn chưa từng đọc sách, nhưng từng nghe qua không ít chuyện, đại đa phần đều là hy sinh vì nghĩa gì đó, vì chuyện quốc gia đại sự mà không tiếc hi sinh thân mình, hắn bị doạ cho đến mức chỉ có thể nhận lấy tiền.
"Thật ngại quá, đúng lúc đã đến giờ ăn tối. Trần thúc, thúc dẫn ta tới nhà thúc ăn bữa cơm nhé?"
"Được được được, để ta đi bảo nấu thêm ít đồ ăn."...
Sáng ngày hôm sau.
Lương Cừ thấy Tiết Thành Toàn sai người dựng một lều phát cháo đơn giản ở bên cạnh bến thuyền.
Cháo rau đặc bốc khói khi ngút trong gió lạnh, mọi người xếp hàng, run rẩy nhận cháo.
Có mấy đứa nhỏ khi trước thấy ở trong ngõ, có nữ nhân, còn có lão hán què chân và lão nhân không có răng, ở giữa còn có không ít người đang trét bẩn lên quần áo trà trộn vào, bị Lâm Tùng Bảo đứng bên cạnh đuổi ra ngoài.
Hắn tới để giúp đỡ, trên trấn ai nghèo thật, ai giả nghèo, Lâm Tùng Bảo đều biết rõ cả.
"Con mẹ nó, dám đến đây lừa ăn lừa uống, có biết quầy này là của ai không hả? Thuỷ ca! Lương Cừ! Đấy là ai? Là đệ tử thân truyền của Dương Sư, ngày sau là lão gia! Không sợ chết thì qua đây, có thể lừa được Lâm gia ngươi, ta xem ngươi là cái dạng gì!"
Lâm Tùng Bảo dựng thẳng ngón tay cái lên, chỉ về phía đám người mà hô to.
Lương Cừ nghe thấy vậy liền cười thành tiếng, hắn cũng không đến gần, liếc mắt nhìn vài cái xong liền lựa chọn rời đi.
Buổi chiều, Lương Cừ đeo lệnh bài lên eo, đeo tấm bảo vệ tay, tìm một bộ y phục sạch sẽ mặc lên người, sau đó liền đi theo đội xe tới thư viện Thượng Hồ, thông qua lão giả gặp hôm báo danh, tìm thấy thầy giáo của mình, bắt đầu từ việc nhận biết mặt chữ, những thứ phải học đều tương tự như Đệ Tử Quy, Tam Tự Kinh.
Ngồi tại chỗ, Lương Cừ liếc nhìn xung quanh, đều là một đám nhóc mới có 7 – 8 tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới 12 – 13 tuổi, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Ở tuổi này rồi mới đi học chữ, quả đúng là "học sinh cao tuổi".
May mà thân là người từng trải qua giáo dục một cách hệ thống, từng chân chính thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, năng lực học tập của Lương Cừ vô cùng mạnh, thêm vào đó chữ ở kiếp trước cũng có nhiều điểm tương tự, tốc độ học chữ của hắn vô cùng nhanh, nhanh đến mức thầy giáo cũng không tin nổi.
"Lương Cừ, ngươi khi trước thật sự chưa từng học ở trường tư thục sao?"
"Vâng thưa tiên sinh, ta từ nhỏ đã là ngư dân, chưa từng đi học, nhưng ta từng đi qua các quán xá, thường hay nghiền ngẫm, nhờ vậy cũng biết một số chữ, tỉ như Ngũ Phương Trai, đi qua vài lần là ta nhớ kĩ."