Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 116: Ngẫu Nhiên Có Được (2)

Chương 116: Ngẫu nhiên có được (2) Chương 116: Ngẫu nhiên có được (2)

Trong lòng tiên sinh dạy học gắn cho Lương Cừ cái mác học sinh giỏi, cảm khái vô ngần:

"Ngươi nếu từ bỏ Võ đạo, quay đầu đi thi công danh, nói không chừng cũng có thành tựu đấy."

Mấy đứa nhỏ ngồi bên cạnh đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, khiến cho Lương Cừ vô cùng xấu hổ.

Giả làm thánh nhân trước mặt người khác, không phải là dùng cách như thế này, chẳng có chút cảm giác thành tựu gì cả.

"Ngươi là Võ giả, vậy nên còn có thêm nhiệm vụ học tập, nếu kiến thức cơ bản của ngươi đã không tệ, có lẽ có thể thử đọc hai quyển sách này xem, có chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi ta."

Tiên sinh dạy học lấy ra hai bộ sách, một bộ là "Tạp kí Hào Mộc Đường", gồm có sáu quyển, một bộ khác là "Dư quan tu, mệnh hữu cảm", có hai quyển.

Đại Thuận từ khi lập quốc đến nay, cho dù là thư sinh chưa từng luyện võ cũng có hiểu biết khá sâu sắc đối với Võ đạo, thậm chí còn có những Đại Nho trói gà không chặt có thể bàn luận câu chuyện mà mọi người vẫn thường ca tụng về những Võ đạo tông sư.

Lương Cừ dùng hai tay nhận lấy tập sách, xem lướt qua mục lục.

Hai quyển đều là tác phẩm của những Võ giả cảnh giới Trăn Tượng, quyển đầu tiên thì tập hợp những gì tác giả và bạn bè mình đã thấy và đã nghe, chủ yếu là kể về đặc điểm của các loại Tinh quái, cách nhận biết thảo dược, linh bảo kỳ ngộ, vì là trải nghiệm từ góc độ cá nhân, khi đọc thấy vô cùng thú vị.

Quyển thứ hai cũng không khác mấy, chỉ là thời đại của vị Võ giả này gần hơn, kể về những gì từng trải qua trên chiến trường cùng với lí giải về việc tu luyện của Võ giả, sự mô tả về một số cảnh giới càng chính xác và đúng chỗ hơn.

Ví dụ như cảnh giới Bôn Mã, đỉnh phong có thể kéo hàng chục con ngựa đang phi nước đại mà vẫn bất động, vậy ngựa này rốt cuộc là ngựa gì?

Đều là ngựa quý Đại Uyên hay là ngựa khó thuần phục, là ngựa lớn hay là ngựa nhỏ?

Thật ra đều là những từ miêu tả rất mơ hồ.

"Hai quyển này chỉ là nhập môn, về sau còn rất nhiều, đều phải xem cả, sự ghi chép về tinh quái, yêu thú trong đó đại đa phần đều chính xác, nếu không đúng cũng có hậu nhân lưu lại chú thích, đều dựa trên kinh nghiệm của người đi trước, vô cùng quý giá.

Ngươi có thể thử đọc xem, mang về mà đọc, nhưng phải nhớ kĩ, không được làm hỏng, bằng không, không chỉ phải bồi thường theo giá gốc mà còn phải bồi thường thêm một phần phí do không tôn trọng sách. Vì là viết tay nên một quyển giá một lượng bạc."

Lương Cừ nghiêm túc gật đầu, hắn thầm nghĩ, Võ giả cũng không dễ dàng, không có văn hoá thì đi đâu cũng không làm nên trò trống gì, không xem hiểu Võ công mật tịch, đụng phải thiên tài địa bảo cũng không biết, nếu xui xẻo mà gặp phải tinh quái kì quái nào đó, không biết phải xử lý thế nào, có khả năng liền tiêu tùng.

Trong mấy ngày liền, Lương Cừ qua lại giữa trấn Bình Dương và thị trấn Nghĩa Hưng, hết đọc sách lại học chữ.

Hắn không tới Võ quán, thời gian đột phá hai tuần rút ngắn thành chưa đến 5 ngày quá đỗi khoa trương, đợi hai ngày nữa rồi lại tới thì tốt hơn.

Trên trấn, việc của Lỗ Thiếu Hội dần dần mờ nhạt, dường như con Sơn quỷ kia đã biến mất, tâm trạng của người dân trong trấn cũng dần bình ổn lại.

Điều kỳ lạ duy nhất chính là khi Lương Cừ đang nghiên cứu "Tạp kí Hào Mộc Đường" thì tìm thấy những ghi chép liên quan đến Sơn quỷ, trên đó nói rằng loài yêu quái này thường ăn hai ngày một lần, xét về mặt lý thuyết, nó không nên im ắng lâu như vậy.

Nhưng cho dù có thế nào thì không có ai chết cũng là một việc tốt.

Lương Cừ cũng không đứng dưới chân bức tường nguy hiểm, khi qua lại giữa hai nơi đều cố hết sức tránh đi đường bộ, mà ngồi thuyền di chuyển bằng đường thuỷ.

Trấn Bình Dương không gần khu vực sông Giang Hoài, nhưng đường thuỷ giữa hai nơi lại thông với nhau.

Có một nhánh sông uốn khúc xuyên qua toàn bộ trấn, rộng khoảng 7 – 8 mét, nước sâu mười mấy mét, cũng chính là con sông chảy qua cửa vào Lãng Vân Lâu, trên đó có một cây cầu đá nằm ở phía nam.

Theo như người xưa kể lại, là do Đại Giao quá cảnh một chuyến mà hình thành nên, vô cùng ngoằn ngoèo, dẫn đến đường thuỷ dài hơn đường bộ, thêm vào đó bến thuyền trên trấn cũng có Trại cá, muốn vào trấn bán cá thì trước tiên phải nộp một khoản tiền để qua sông, vì vậy ngư dân hiếm khi đi qua.

Vì lí do an toàn, Lương Cừ sẵn sàng trả thêm phí qua đường.

Trong lúc đó, hắn còn từng hai lần chèo thuyền ra khơi, cùng với hai thú đi tìm kiếm liệu có Bảo vật, Bảo thực nào khác nằm ở phụ cận thuỷ vực thị trấn Nghĩa Hưng không, chỉ tiếc là không tìm thấy gì cả.

Có lẽ là do cứ nhớ mãi không quên tất sẽ có hồi báo, ngày hôm đó, Lương Cừ lúc đang xoay cổ tay khi chép chữ thì nhận được tin nhắn của Không Thể Động trong liên kết tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment