Lương Cừ cũng không sốt ruột, hắn kiên nhẫn chép nốt những chữ còn lại lên bảng chữ mẫu rồi cung kính đưa nó cho giáo tập.
Theo như tin tức bên trong liên kết tinh thần, thứ lần này Không Thể Động tìm thấy không phải Bảo Ngư mà là một gốc Bảo Thực, hoặc là nói, đó là một địa hình độc đáo.
Là cái nào thì cũng sẽ không có chân mà chạy trốn mất, không cần phải sốt ruột.
Giáo tập Tư Hằng Nghĩa là một người thanh niên 27-28 tuổi, hắn ngồi ở phía sau bàn làm việc, duỗi tay tiếp nhận bảng chữ mẫu nhìn xem rồi nói:
"Không tệ, không tệ, có tiến bộ rõ ràng, đã có thể viết ra thành câu, ta dạy học đã nhiều năm nhưng ngươi là người học chữ nhanh nhất đấy, chỉ có điều những chữ này..."
Lương Cừ xấu hổ cúi đầu, hắn có sự khác biệt với những tiền bối xuyên việt văn võ song toàn kia, hắn hoàn toàn chưa từng học qua thư pháp, mà không cần nói tới thư pháp, chữ viết thông thường của hắn cũng rất đỗi bình thường, những chữ hắn vừa mới viết kia quả đúng là như chó bò vậy.
Tư Hằng Nghĩa cười ha ha:
"Không sao, vừa mới bắt đầu viết chữ đều rất khó coi, về sau ngươi thậm chí sẽ còn cảm thấy mình càng viết càng khó nhìn, đều là chuyện bình thường cả, hơn nữa, người tập võ như các ngươi cũng không cần nghiên cứu trích dẫn của Thánh nhân, có thể đọc sách biết chữ là được rồi"
"Tại sao về sau lại càng viết càng khó nhìn vậy ạ?". Lương Cừ khó hiểu.
"Sau khi luyện chữ, sự hiểu biết của ngươi về mỹ cảm của những con chữ sẽ nhanh chóng được hoàn thiện. tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, tay của ngươi lại không theo kịp được, cho nên sẽ cảm thấy mình càng viết càng khó nhìn, thậm chí còn sinh ra ảo giác mình không thể viết chữ được.
Trọng điểm nằm ở việc kiên trì, chờ đến khi ngươi cảm thấy chữ mình viết không khó coi đến vậy nữa, lúc đó ngươi sẽ phát hiện, hóa ra chữ mà mình viết thật ra cũng rất đẹp"
Hóa ra là khó coi về mặt ý nghĩa chủ quan, Lương Cừ gật đầu:
"Học sinh thụ giáo"
Tư Hằng Nghĩa liếc nhìn bản khắc, thấy dấu mũi tên trên ấm đồng đã chỉ đến gần giờ Dậu liền đứng dậy hô lên với mấy đứa trẻ:
"Được rồi, đem bảng chữ mẫu nộp lên đây nào, không có vấn đề gì nữa thì giờ học hôm nay đến đây là kết thúc, tan học!"
Mấy đứa nhỏ đứng dậy hoan hô, cầm trang giấy nộp lên bàn xong liền lao vội ra ngoài thư viện, ngoài cửa đã có không ít nha hoàn, người hầu hoặc là phụ mẫu chờ sẵn, từng người một dắt lấy tay tiểu tử nhà mình.
Trong lúc nhất thời, trong phòng học chỉ còn lại Tư Hằng Nghĩa và Lương Cừ.
Tư Hằng Nghĩa sắp xếp lại đống giấy:
"Lương Cừ, ngươi còn có việc gì sao? Nếu muốn luyện chữ tiếp thì có giấy và bút mực đây, có thể thoải mái dùng, đừng lãng phí là được, hoặc ngươi có thể tới kho sách đọc sách, còn nếu không muốn luyện thì nên nhân lúc còn sớm mà về nhà đi, vụ việc Sơn quỷ đang ồn ào huyên náo lắm đấy, không nên đi đường vào buổi tối"
"Không dối gạt tiên sinh, ta quả thật còn có một chuyện"
"Ồ, chuyện gì vậy?"
"Ta muốn mời tiên sinh xem cái này, gần đây ta có nghiên cứu ra một phương pháp học chữ, cảm giác tốt hơn chút so với phương pháp trực âm và phương pháp phiên thiết, muốn mời tiên sinh chỉ điểm giúp"
Đại Thuận có phần thưởng cho phát minh, chỉ cần có thể phát minh ra vật phẩm hữu dụng đều có thể nhận được phần thưởng tương xứng.
Phần thưởng có thể là tiền bạc, có thể là đặc quyền miễn thuế, thậm chí nhận được tước vị thấp cũng không phải không có khả năng.
Từ sáng sớm Lương Cừ đã nảy ra suy nghĩ, hắn không dám trông mong vào việc được thưởng tước vị, nhưng nếu kiếm được ít tiền hoặc là được miễn thuế thì cũng được hời không ít.
Nhưng năng lực sản xuất của thế giới này không kém, nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa nghĩ ra được ý tưởng gì hay, mãi cho đến mấy ngày gần đây bắt đầu đi đọc sách hắn mới nghĩ ra ý tưởng này.
Hai ngày qua, sau khi về đến nhà, ngoại trừ việc luyện võ, thời gian còn lại hắn đều làm việc này.
Nghe thấy vậy, Tư Hằng Nghĩa rất tò mò.
Còn tốt hơn cả phương pháp trực âm và phương pháp phiên thiết sao?
Phương pháp trực âm chính là phương pháp sử dụng các ký tự đồng âm để phát âm một ký tự khác.
Phương pháp phiên thiết là phương pháp sử dụng nhiều ký tự để phát âm một ký tự, chữ đầu tiên dùng thanh mẫu, chữ thứ hai dùng vận mẫu và thanh điệu.
*(Hai phương pháp trên dùng để ghi chú cách phát âm của người TQ cổ đại.
Phiên thiết: Dùng âm của những chữ Hán thông dụng, mà chỉ dẫn cách đọc của một chữ Hán ít thông dụng hơn hay là chữ mới. Ví dụ: 冬, 都宗 theo cách đọc hiện đại là dōng, dōu zōng, dùng phụ âm đầu (thanh mẫu) của chữ thứ nhất là "d" ghép với vần (vận mẫu) của chữ thứ hai là "ōng" ta được cách đọc là dōng.
Trực âm: chú thích từ đồng âm hoặc phát âm gần giống ở bên cạnh.
Ví dụ: [蔑] phát âm là [灭], hai từ đều phát âm là miè. )*
Hai phương pháp này đều có hơn trăm năm lịch sử, được công nhận là phương pháp tốt nhất, một ngư dân mới học có vài ngày mà có thể tìm ra phương pháp tốt hơn sao?
Trong lòng Tư Hằng Nghĩa không tin nhưng không tin không có nghĩa là hắn không nguyện ý xem.
Quả thực đối với một số người, có phương pháp tốt hơn trực âm và phiên thiết, nhưng đều không thích hợp để phổ biến, sau khi xem xong khích lệ một phen, động viên học sinh là được.
Lương Cừ lấy một tập giấy mỏng từ trong ngực, mở ra.
Tư Hằng Nghĩa tới gần, phát hiện ra tờ đầu tiên là các ký tự kì lạ, tựa như một biến thể của thiên bàng, mấy trang sau là từng hàng chữ, ghi chú trên đầu chính là tổ hợp các kí tự ở trang đầu tiên.
(Thiên bàng: một phần của chữ Hán)
"Tiên sinh, ta phát minh ra phương pháp này, gọi là phương pháp bính âm."
*(Bính âm: là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán.
Ví dụ: 教室 đọc là jiàoshì)*