Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 123 - Chương 123: Kỹ Năng Thiên Phú (1)

Chương 123: Kỹ năng thiên phú (1) Chương 123: Kỹ năng thiên phú (1)

Dòng nước xô vào bức tường đá, tiếng nước chảy ào ạt bên tai tựa như đều trở thành tiếng cười gằn của bộ xương.

Khá là đáng sợ.

Không gian nơi này quá đỗi chật hẹp, chỉ có hai ba mét vuông, đi vào trong tựa như dán sát mặt với đầu lâu.

Lương Cừ quỳ xuống, không nhìn thấy bất cứ văn tự nào xung quanh, chỉ có bộ xương trắng như ngọc, chắc chắn không phải là người bình thường, hơn nữa xương cốt toàn thân đều gãy cả, tuyệt đối không phải là một cái chết bình thường.

Cũng không biết người này chết được bao lâu rồi.

Người bình thường sau khi chết thường sẽ biến thành xương trắng trong vòng 300 ngày, trong hoàn cảnh ẩm ướt còn nhanh hơn, nhưng Võ giả thì không thuộc về phạm trù người bình thường, Lương Cừ cũng chưa từng thấy một cuộc thảo luận có hệ thống nào về thời gian phân huỷ ở các cảnh giới khác nhau, cho nên cũng không có cách nào để đối chiếu.

Con rết nước bơi đến bên cạnh xương chân dày thô, chui ra khỏi lỗ.

"Ý ngươi là, ngươi ăn thứ bên trong xương sao?"

Lương Cừ nhặt một khúc xương chân lên, bên trong rỗng tuếch, trong phút chốc hắn liền bừng tỉnh.

Trước khi A Uy tới đây thì thi thể đã thối rữa, các dây chằng giữa xương cũng vậy, bị dây leo treo lên mới không rời ra, A Uy chỉ ăn đến phần chất bột bên trong xương.

Dường như lo lắng Lương Cừ muốn rời đi, lại tựa như sự xâm nhập của hắn làm xáo trộn sự cân bằng vi diệu giữa dây leo và xương, đầu lâu vốn đang được dây leo treo lên đột nhiên rớt xuống, khiến toàn bộ thi thể đều hỗn loạn cả, lộ ra bức tường đá phía sau.

Nhờ vào ánh sáng mờ ảo, Lương Cừ liếc mắt nhìn thấy văn tự dưới dây leo, đại đa phần đều mơ hồ không rõ, nhưng cũng có một số ít có thể nhận ra.

"Ta là Đại Càn... Tướng tiên phong của hải quân... bị đánh bại... không thể chống cự. Thân mang trọng thương, trôi dạt tới đây... hổ thẹn với hoàng ân, tự kết liễu tại đây."

Tướng quân tiên phong Đại Càn của tiền triều ư?

Chết cũng được một thời gian rồi, ít nhất phải 60 năm.

Nhưng trôi dạt đến tận đây...

Vậy khu vực phụ cận liệu có phải là di chỉ chiến trường không?

Không phải là mật tịch Võ công khiến Lương Cừ vô cùng thất vọng nhưng tin tức để lộ ra cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Di chỉ chiến trường, kiểu gì cũng phải có đại tướng nhỉ, Yêu Long thì không dám nghĩ tới, nhưng Thú Hổ, Trăn Tượng gì đó hẳn là sẽ có chứ, quần áo, vũ khí họ mặc hẳn sẽ không tệ chứ?

Vũ khí tốt chìm xuống nước, trăm năm không mục nát là chuyện bình thường, đặc biệt là quân đội hải quân.

Phải để tâm một chút.

Lương Cừ ghi nhớ chuyện này trong lòng, hắn cũng từng nghĩ muốn tìm kiếm bảo vật trong những con tàu bị chìm, nhờ đó mà kiếm bộn tiền.

Nhưng khu vực sông Giang Hoài quá rộng lớn, bến thuyền ở thị trấn Nghĩa Hưng lại có giá trị không cao, khu vực phụ cận căn bản không có thuyền tốt, chỉ có thuyền đánh cá đã mục nát thành bùn.

Cho dù có tồn tại cũng không dễ tìm, radar, máy dò thời hiện đại phát triển tốt như vậy mà tìm thứ đồ chơi này cũng khó muốn chết.

Một mình hắn cộng thêm mấy con thuỷ thú lại càng không dễ dàng gì.

Nếu là chiến trường, phạm vi lớn như vậy, có lẽ sẽ có chút hy vọng.

"Thôi, mặc dù ngươi chẳng cho ta gì cả nhưng lão gia ta tâm địa tốt, đợi lúc nữa dẫn ngươi ra ngoài, chôn dưới ruộng củ sen của ta, coi như nhập thổ vi an."

Lương Cừ vỗ tay, nhập thổ vi an ấy mà, đều là phân giải cả thôi, phân giải ở đâu mà không giống nhau.

Mộ nhà ai mà không mọc cỏ đâu?

Cỏ dài là chuyện tốt, chứng tỏ địa khí mạnh, phong thuỷ tốt, có mọc Bảo Thực thì lại càng tốt, càng thêm hưng thịnh.

Phải khoanh riêng một mảnh đất, về sau củ sen mọc từ đó chỉ dùng để làm phần thưởng cho bốn thú.

Mặc dù thực tế không làm sao nhưng tự hắn ăn thì trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Trượt ra ngoài theo khe đá, Lương Cừ dùng đá vụn cắt đứt Thuỷ linh chi, chỉ để lại một nhánh rễ để nó về sau có thể mọc tiếp.

Lương Cừ cầm con dao đá đánh dấu, do dự hồi lâu, cắt xuống một phần ba, rồi lại tách miếng đã cắt làm đôi, rồi lại tiếp tục tách một miếng đã tách lần hai làm đôi nữa.

Miếng một phần sáu dùng để làm phần thưởng cho Không Thể Động, hai miếng một phần mười hai còn lại dùng để làm phần thưởng cho Nheo Béo và Nắm Đấm.

Còn về phần A Uy mới gia nhập, nhìn thấy nhánh rễ còn lại kia, hắn liền đau lòng.

Bị Thiên thuỷ ngô công ăn mất nhiều như vậy, còn chia cái gì nữa mà chia.

Chia phần Thuỷ linh chi xong, hắn trực tiếp ăn sống.

Thuỷ linh chi tên là Thuỷ linh chi thôi chứ không phải cứng như gỗ như linh chi, khi vào miệng càng giống nấm hơn.

[Tinh hoa thuỷ trạch +21. 6]

Phù.

Sảng khoái!

Tinh thần Lương Cừ chấn động, giá trị của Thuỷ linh chi còn cao hơn gạch cua hắn từng ăn.

Bình Luận (0)
Comment