Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 122 - Chương 122: Khống Chế Thiên Thủy Ngô Công (2)

Chương 122: Khống chế Thiên thủy ngô công (2) Chương 122: Khống chế Thiên thủy ngô công (2)

Phần lưng của con rết nước dài 6 tấc này quá nhỏ, Lương Cừ chỉ đành chồng 3 ngón tay lên nhau, theo trình tự mà vạch xuống một Thủy phù ở phần lưng của nó.

Trạch đỉnh tỏa sáng.

Thủy phù huyết sắc trong phút chốc che khuất ánh sáng trong hang đá, chậm rãi thấm vào trong cơ thể của con rết nước.

Rết nước dường như bị kích thích, cơ thể cuộn tròn lại, từ đầu đến đuôi, từng tấc một khép lại, vậy mà lại hóa thành một hạt châu tròn màu lam, lăn dọc theo chỗ trũng trong hang đá.

Một cơn đau kịch liệt nhưng vẫn có thể chịu được được đánh úp tới từ chỗ sâu bên trong đầu của Lương Cừ, hắn quỳ xuống đất, ôm đầu chịu đựng.

Chờ cho tinh thần phục hồi trở lại, liên kết tinh thần trong đầu gần như đã bị lấp đầy, tuy rằng còn dư lại một ít nhưng phần dư này có khả năng cũng chỉ khống chế được một con cá nhỏ, có hay không cũng không khác gì.

Sao lại thế, chỉ khống chế một con rết nước dài 6 tấc thôi mà chiếm nhiều chỗ như vậy sao? Ngang với một con cá sấu Thái Hoa?

Liên kết với Trạch Đỉnh.

[Đã khống chế Thủy thú Thiên thủy ngô công. Có thể tiến hoá]

Thiên thủy ngô công chứ không phải là Thủy ngô công sao?

Lương Cừ kinh ngạc, tên được hiện trên Trạch Đỉnh vẫn luôn là cái tên thông tục mà mọi người thường gọi, tựa như Cá sấu Thái Hoa chính là Cá sấu Thái Hoa, không phải cái gì khác.

Vì sao con Thủy ngô công này lại được gọi là Thiên thủy ngô công?

Hai ngày qua, trọng điểm đọc sách của Lương Cừ là sáu quyển 'Tạp ký Hạo Mộc Đường', về cơ bản đều xem qua một lần, nhưng cũng chưa từng thấy nhắc tới Thiên thủy ngô công.

Tựa như để trả lời nghi hoặc của hắn, Trạch Đỉnh trong đầu nở rộ quang mang.

[Thiên thủy ngô công: Rết nước được Thủy linh chi tẩm bổ, được huyết nhục của Võ Giả bổ dưỡng, phát sinh dị biến, có thể tiêu hao 1000 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, tiến hóa Thiên thủy ngô công thành Đại sí Thiên thủy ngô công]

Đờ mò, 1000 điểm Tinh hoa Thủy Trạch!

Còn nhiều hơn cả số điểm để tiến hóa Nắm Đấm nữa.

Nắm Đấm là một loại Tinh quái, cho nên Thiên thủy ngô công này cũng là Tinh quái, thậm chí còn mạnh hơn một bậc sao?

Lương Cừ vô cùng vui mừng, không ngờ mình đánh bậy đánh bạ vậy mà lại khống chế được một con Tinh quái nhỏ, chẳng trách hình thể của nó tuy nhỏ như vậy nhưng lại đòi hỏi cường độ tinh thần nhiều ngang với một con Cá sấu Thái Hoa thành niên.

Tuy nhiên đoạn tin tức huyết nhục của Võ Giả kia, Lương Cừ vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.

Thủy linh chi thì hắn biết, ngoại trừ cây Thủy linh chi to như đầu người trước mặt này, ở bên cạnh đó hắn cũng nhìn thấy không ít những rễ cây trụi lủi, hiển nhiên là những cây linh chi nhỏ bị con rết nước này ăn mất.

Huyết nhục của Võ Giả...

Lương Cừ dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp viên hạt châu màu lam trên mặt đất lên, trong phút chốc, hạt châu màu lam mở ra, lại biến thành con rết trăm chân dài 6 tấc, trên lưng có lớp vỏ màu lam lập lòe, tỏa ra ánh sáng như kim loại!

Con rết nâng nửa phần thân trên lên, phần miệng dữ tợn, trông hết sức uy vũ, cẩn thận quan sát thì thấy, bộ phận bị Nắm Đấm kẹp lấy không bị tổn thương chút nào, lớp vỏ ngoài của nó cứng rắn như sắt thép.

"Ngươi uy vũ như vậy, chi bằng gọi ngươi là A Uy đi"

Thiên thủy ngô công run run chân rồi xoay tròn trong lòng bàn tay Lương Cừ.

"Thứ đồ có hình người mà ngươi ăn kia đang ở đâu?"

Dưới sự liên kết về mặt tinh thần, A Uy đã mở ra linh trí dễ dàng hiểu được ý tứ của Lương Cừ, nửa thân trên xoay tròn, chỉ về một hướng bên trong hang đá.

Nhờ vào ánh sáng mờ của đám dây leo, Lương Cừ phát hiện ở đó vậy mà có một khe hẹp nhỏ, phải nghiêng người mới có thể đi vào, bên trong mọc đầy rêu.

Từng có vết xe đổ trước đó, Lương Cừ cẩn thận để Nắm Đấm và A Uy đi vào trước dò đường, sau khi phát hiện không có vấn đề gì mới thử chen vào trong.

Hắn hóp bụng lại, lợi dụng lớp rêu ẩm ướt mà trượt vào bên trong.

Không Thể Động đang đứng ở phía ngoài khe, cũng muốn chui vào trong, nhưng kết quả chui kiểu gì cũng không vào được, hình thể của nó quá lớn, nghiêng đi nghiêng lại cũng không lọt vào nổi.

Nheo Béo thì nổi ở trên mặt nước, ngay cả cái bệ cũng không thể đi lên, đành phải nhìn phía hang đá mà thở dài.

Sau khi tiến vào bên trong cái khe, vô cùng chật hẹp, nhưng sau khi đi được mấy bước liền tiến vào một không gian cực nhỏ có diện tích khoảng 2-3 mét vuông, ở nơi này cũng có dây leo phát sáng.

Phía dưới dây leo, một bộ xương khô đã phủ đầy rêu xanh đang ngồi xếp bằng ở đó.

Bộ xương khô gục đầu xuống, hàm răng đã không còn được đầy đủ, xương hàm rớt xuống một nửa, để lại một nụ cười u ám.

Bình Luận (0)
Comment