(Ngô công: con rết)
Ánh sáng xanh phản chiếu lên phía trên vách của hang động, khiến cho nó phảng phất như được khảm đá quý nhiều màu sắc, nhưng Lương Cừ không hề chú ý tới nguy cơ trí mạng ẩn giấu bên trong những viên đá quý đó.
Quá ẩn nấp, quá nhanh chóng.
Kẻ tập kích và hoàn cảnh xung quanh hòa thành một thể, đánh úp với thế tấn công mạnh mẽ như điện, hắn chỉ có thể liếc nhìn thấy một quang ảnh mơ hồ.
Ngay sau đó, Lương Cừ liền cảm giác được bả vai của mình trầm xuống, rồi một bóng đen từ trên vai bay ra, lao thắng tới va chạm với bóng đen đang đánh úp kia, đánh bay đối phương ra xa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lương Cừ mới phát hiện ra Nắm Đấm vẫn luôn đứng trên vai mình đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ lưu lại sáu vết chân nhỏ ở trên vai hắn.
Tuy hắn không phản ứng kịp nhưng may là Nắm Đấm phản ứng kịp!
Nắm Đấm cùng với bóng đen kia cùng nhau rơi xuống mặt đất, lớp vỏ ngoài cứng rắn va chạm với đất đá vang lên tiếng giòn tan như kim loại.
Kẻ đột kích nhận thấy tình thế không ổn, cử động chi dưới định chạy trốn, nhưng Nắm Đấm đã sớm có chuẩn bị, phi thân nhảy tới trước mặt bóng đen kia, vung cái càng khổng lồ của mình kẹp lấy một bên của bóng đen.
Bóng đen cuộn người lại, mở miệng định cắn ngược lại Nắm Đấm, nhưng lại bị một cái càng khổng lồ khác kẹp lấy cổ.
Sức mạnh của Nắm Đầm hoàn toàn áp đảo kẻ đột kích, cặp càng của nó vừa mở ra, toàn bộ thân hình của bóng đen liền bị bắt lấy, giãy giụa kịch liệt, phần thân giữa không ngừng phập phòng co duỗi nhưng chẳng thể làm gì được.
Sau khi chế trụ được kẻ đột kích, Nắm Đấm di chuyển sáu chân của mình, nhanh chóng tới trước mặt Lương Cừ, giơ cao hai cái càng lên, tựa như hai tay dâng tơ lụa lên hiến tế cho thần linh.
Sau khi hoàn hồn, cả người Lương Cừ đổ mồ hôi lạnh, hắn quả thật bị bóng đen đột nhiên nhảy ra kia dọa cho sợ khiếp vía, những mối nguy hiểm ở dưới nước quả là khó lòng phòng bị.
Lương Cừ để Nắm Đấm tới gần dây leo đang phát sáng kia, ngồi xổm xuống quan sát liền phát hiện, hóa ra bóng đen tấn công mình kia là một con rết cực lớn, lớp vỏ ngoài của nó trong suốt giống như ngọc bích, giao hoà với sóng nước màu xanh chiếu sáng lẫn nhau, toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Thủy ngô công!
Lương Cừ càng nghĩ càng thấy sợ, hắn biết loài sinh vật này.
Đây là một loài sinh vật sống trong nước vô cùng độc, lực cắn kinh người, chỉ cần là loại dài 3 tấc thôi, nếu người thường bị nó cắn phải một cái, chỉ trong vài phút là sẽ mất mạng, là loại độc trùng mà ai ai cũng sợ hãi.
Con trước mặt này dài tới 6 tấc, có chiều rộng lớn hơn khoảng cách từ ngón trỏ đến ngón cái của bàn tay đang mở ra, tuy bản thân đã trở thành Võ Giả, nhưng nếu như bị nó cắn phải cũng không tốt đẹp gì.
"Nắm Đấm, ngươi làm tốt lắm!"
Lương Cừ duỗi tay vòng qua con rết, gõ gõ lên lớp vỏ ngoài của Nắm Đấm.
Được cổ vũ, Nắm Đấm càng giơ con rết nước này lên cao hơn.
"Rết nước... có thể khống chế được không nhỉ?"
Lương Cừ động tâm tư với con rết nước đang giãy giụa này.
Công lực hiện giờ của hắn đã tăng lên rất nhiều, trong liên kết tinh thần cũng nhiều thêm một chỗ trống để khống chế Thuỷ thú mới.
Nếu chỉ tính về khoản bắt cá thì có Không Thể Động và Nheo Béo đã đủ dư dả rồi, như vậy thì trọng điểm nên đặt ở việc tăng lực chiến đấu.
Nhưng cường độ tinh thần của Lương Cừ cũng chỉ tăng thêm được một con 'Không Thể Động' mà thôi, đã vậy còn không phải là Không Thể Động dài tới 3 mét 5 như hiện giờ mà là con Cá sấu Thái Hoa dài không đến 2 mét lúc ban đầu.
Phần dư ra này muốn khống chế được Tinh quái là không có khả năng, dễ bị phản ngược lại mà trở thành kẻ ngốc, nhưng nếu lại khống chế thêm một con cá lớn thì cũng không có tác dụng gì.
Vậy một con thủy trùng kịch độc là lựa chọn tốt nhất!
Độc.
Là thủ đoạn hiệu quả nhất mà kẻ yếu dùng để chiến thắng kẻ mạnh.
Con rết nước trước mặt này dài 6 tấc, chỉ cần phá vỡ phòng thủ, Võ giả bình thường đối phó với nó cũng quá sức, mấu chốt nhất là hình thể nhỏ, lại không kỳ quái như Nắm Đấm, dễ dàng che giấu, bất cứ lúc nào cũng có thể mang theo bên người.
Lương Cừ tìm xung quanh, tìm được một miếng đá sắc bén, muốn cắt ngón tay của mình, nhưng kết quả là cục đá vỡ cả ra mà trên ngón tay chỉ để lại một miệng vết thương mờ nhạt.
Haiz, sau khi Luyện Da, cục đá bình thường cũng không dùng được nữa rồi.
Phải bớt chút thời gian tìm Lục sư huynh mua một thanh chủy thủ mới được.
Trong lòng Lương Cừ bất đắc dĩ, cố gắng nặn ra vài giọt máu từ miệng vết thương nhỏ kia, xoa đều trên ngón tay, để Nắm Đấm đè thẳng con rết ra trên mặt đất.