Giờ Mão năm khắc, trời mới tờ mờ sáng, cửa lớn nhà Lương Cừ đã bị gõ vang ầm ầm.
Cũng không phải là có người tới gây chuyện.
Toàn bộ người thị trấn Nghĩa Hưng hiện giờ đều biết thân phận của Lương Cừ, không ai dám tới gây chuyện nữa, người đang gõ cửa chính là Trần Đồng Minh – cháu trai của Trần Triệu An.
Trần Đồng Minh chắp tay nói:
"Thủy ca, ông nội ta bảo ta tới hỏi ngươi đã quen với trình tự của buổi lễ hiến tế chưa, còn nữa, tế văn không cần phải học thuộc lòng nhưng nhất định phải cố hết sức đọc trôi chảy, tuyệt đối đừng để bị ngắc ngứ"
"Vậy để ta đọc một lần cho ngươi nghe xem thế nào nhé?"
"Cái này...". Trần Đồng Minh hơi do dự một chút nhưng rồi vẫn gật đầu:
"Làm phiền Thủy ca rồi, để ta nghe xem"
Đối với buổi lễ hiến tế Hà Thần, cho dù Lương Cừ có là đệ tử thân truyền của Dương Sư cũng không thể qua loa được.
Nếu như làm không tốt sẽ bị hương dân chửi mắng, đương nhiên, nếu làm tốt thì sẽ được khen ngợi, dù sao cũng là nhân vật số một của thị trấn Nghĩa Hưng, vừa có lợi vừa có hại.
Tối hôm qua, sau khi hắn về nhà, dù thật sự rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần đọc mười mấy lần, tự nhận là không có vấn đề gì nữa.
Lương Cừ đối mặt với Trần Đồng Minh mà đọc tế văn.
"Hà Thần ở trên cao, ta mượn nhờ đất thị trấn Nghĩa Hưng, nước của sông Giang Hoài, kế thừa tâm nguyện cùng hy vọng của hương dân, ta dẫn theo hương dân tới đây bái lạy ngài, trình lên tế văn này..."
15 phút sau, Lương Cừ rốt cuộc ngừng lại.
Trần Đồng Minh gật đầu:
"Thủy ca làm việc quả thật khiến người khác yên tâm, với trình độ này, mọi người nhất định sẽ khen ngợi"
"Không thể so được với Trần lý lão". Lương Cừ khiêm tốn nói.
"Tế văn không có vấn đề gì, còn trình tự thì đã quen thuộc hết chưa?"
"Ta lớn lên ở thị trấn Nghĩa Hưng, một năm tổ chức hai lần hiến tế, dù chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy, ngươi cứ thoải mái mà hỏi."
Trần Đồng Minh cũng không khách khí:
"Sau khi Tư Tế hô tế lễ, Chủ Tế sẽ phải làm gì?"
"Đầu tiên là dâng hương, sau đó là tế tửu, cuối cùng là đọc tế văn. Sau khi đã đọc xong sẽ để hương dân quỳ lạy. Sau khi đốt pháo xong thì sẽ đi xuống khỏi tế đàn"
Trần Đồng Minh gật đầu, tế văn và trình tự đều đã quen thuộc, vậy không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần về đại thể không sai là được.
"Được rồi, lễ hiến tế sẽ bắt đầu vào giờ Ngọ một khắc, giờ Tỵ ba khắc ta sẽ tới đón Thủy ca, đến lúc ấy ngươi nhớ mặc một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề nhé, nếu như không có, ta sẽ tìm một bộ tới cho ngươi"
"Cái đó thì không cần, ta có sẵn một bộ rồi"
"Được, giờ Tỵ ba khắc gặp lại"
Nhìn theo bóng dáng Trần Đồng Minh rời đi, trong lòng Lương Cừ sinh ra một tia kích động.
Hàng ngàn người, phải ở trước mặt nhiều hương dân như vậy dâng hương, tế tửu, đọc tế văn, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với khung cảnh lớn đến vậy, khó tránh khỏi có phần khẩn trương, hy vọng đến lúc đó sẽ không phát sinh vấn đề gì.
Trước tiên tắm rửa cái đã.
Lương Cừ đóng cửa lại, nấu nước tắm.
Nhiều ngày qua hắn chưa từng tự tay đánh cá, mùi cá tanh trên người cũng tiêu tán đi rất nhiều, người bình thường căn bản không ngửi thấy được.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, buộc gọn lại mái tóc dài, mặc vào nguyên bộ mà các sư huynh sư tỷ tặng cho, hắn cảm thấy mình vô cùng đẹp trai.
Đi đến trước bàn, Lương Cừ gõ gõ ngón tay có tiết tấu.
Hạt châu màu lam trên bàn đột nhiên run rẩy rồi giãn ra, biến thành một con rết dài sáu tấc, lớp vỏ ngoài tỏa ra ánh sáng màu lam lập lòe, dưới ánh nắng sớm trở nên rực rỡ lung linh.
Thiên thủy ngô công bò dọc theo bàn tay Lương Cừ tới chỗ cổ tay, đầu đuôi chạm vào nhau, trăm cái chân khép lại thật chặt, kín kẽ, vậy mà lại hóa thành một chiếc vòng ngọc màu lam.
Lương Cừ giấu nó ở dưới lớp bảo vệ tay, đẩy cửa ra ngoài.
Tới gần thời điểm hiến tế, trên phố náo nhiệt hơn nhiều so với lúc bình thường.
Chiếc áo khoác trên người cũng không phải là áo choàng, mà là một chiếc áo bào lớn rộng thùng thình có tay áo, vóc người Lương Cừ đĩnh đạc, khoác áo khoác trên người, đi giữa đám người lại có một cỗ khí chất tuấn dật, so với bá tánh bình dân mặc áo vải lanh bình thường có sự khác biệt rõ rệt, vô cùng thu hút.
Rất nhiều hương dân thấy vậy, tâm tư liền trở nên phức tạp.
Ngày hôm qua, quần chúng vây xem cũng chỉ là một phần nhỏ của thị trấn Nghĩa Hưng, rất nhiều người đều chỉ thông qua truyền miệng mới biết, hôm nay nhìn thấy, xuất hiện đủ mọi cách nghĩ.
Có hâm mộ, có ghen ghét, có cao hứng, còn có hối hận, hối hận là không sớm ngày kết thành thân gia với Lương Cừ, bỏ qua một người con rể đáng giá như vậy.
"Ban đầu ta còn muốn kết thành thân gia với A Thuỷ đấy, nếu lúc ấy mà thành, giờ chẳng phải ta cũng phong quang như vậy sao? Nói không chừng hôm nay người đi nâng chính là ta đấy?"
"Nữ nhi nhà ngươi mà cũng xứng với A Thủy sao? Ngươi không chê khó coi nhưng ta thì chê, tè một bãi rồi tự soi mình mà xem?"
"Nói chuyện cái kiểu gì đấy? Nữ nhi nhà ta thì làm sao? Hả? Nữ nhi nhà ta làm sao?"
"Ồn ào gì đấy, ồn ào gì đấy, Lương Cừ có tiền đồ như vậy, ta thấy phải thiên kim nhà Huyện thái gia mới xứng được!"
"Cũng đúng"
Có người hô to một tiếng, giơ ngón cái lên:
"A Thủy, ngươi đúng là trượng nghĩa! Gạch ngói đều đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, hôm khác ta sẽ tới nhà ngươi xây tường!"
Lương Cừ chắp tay cười:
"Đa tạ Hổ thúc!"
"Khách khí làm gì, sức ta khoẻ lắm, tốn ít sức mà đã kiếm được 100 văn, đi đâu kiếm được việc tốt như vậy"
"Đúng vậy, thứ khác thúc không có chứ sức lực thì nhiều lắm! Ngươi cứ việc sai bảo!"
Ở thôn quê, sức người là rẻ mạt nhất, đặc biệt mỗi khi mùa đông đến lại càng không kiếm được tiền, hễ việc nào có cơm ăn là sẽ có người tranh nhau tới làm.
Giờ chỉ cần đi hỗ trợ hai ngày mà đã đổi được 100 văn, là chuyện tốt phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán. .
Giờ Ngọ, Trần Đồng Minh tới tìm Lương Cừ, hai người cùng đi về phía bến thuyền.
Từ bên trong các ngõ nhỏ ở hai bên đường lát đá xanh có hương dân lục tục đi ra, tập trung về phía bến thuyền.
Tế đàn cao cao có hình thang được đặt trên bệ gạch đá xanh, có 13 bậc thang bằng gỗ, lên trên là một chiếc bàn vuông lớn bày đầy hoa quả rau xanh.
Tám hướng tế đàn đều có một người cầm cờ lớn trong tay, đứng quay ra phía ngoài, bên cạnh còn có đội đánh trống gõ chiêng.
Lương Cừ còn nhìn thấy Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba.
Ba người cùng nhau ở Võ quán tập võ, Trần Triệu An tất nhiên cũng sắp xếp hai người còn lại lên trên làm tráng hán giết thú hiến tế.
Hai người bọn họ, một người dắt theo một con dê, một người dắt theo một con trâu, chờ đến thời điểm hiến tế.
Giờ Ngọ một khắc.
Mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Nhóm hương lão cùng Lương Cừ đứng ở bên trái tế đàn, dưới mái hiên của đại viện vọng tộc, hai bên là hai con sư tử bằng đá đang ngồi xổm, càng làm nổi bật lên sự uy nghiêm bất phàm của họ.
Hàng ngàn hương dân đang đứng trước tế đàn, đều im lặng chờ đợi.
Keng! Keng! Keng!
Tùng, tùng, tùng!
Ba tiếng chiêng cùng ba tiếng trống vang lên.
Lão Tư Tế bước từng bước một, dọc theo trung tâm của tế đàn đi lên trước, rẽ trái, đứng cách tế đàn một khoảng, quay lưng về phía tế đàn, mặt hướng về phía mọi người, cao giọng hô to.
"Hiến tế!"
Trần Kiệt Xương dẫn đầu, nắm lấy khoen mũi của con trâu tiến lên phía trước, Lý Lập Ba theo sát phía sau, cuối cùng là Trần Đồng Minh dắt theo một con heo.
Ba người đi tới phía bên phải tế đàn, có người tiến tới treo ba thú lên.
Ba thú giãy giụa kịch liệt nhưng lại bị xiềng xích quấn quanh, căn bản không làm được gì, ba người mỗi người tiếp nhận một thanh đao nhọn, nhắm ngay vào cổ của chúng nó.
"Cắt!"
Tư tế ra lệnh một tiếng, ba thanh đao nhọn đồng loạt đâm vào cổ, cắt đứt động mạch.
Từng dòng máu đỏ tươi bắn ra, rơi vào bên trong thùng gỗ, bốc lên khí nóng cuồn cuộn.
Mùi máu tanh nồng đậm xông lên trời, theo gió lạnh khuếch tán ra toàn bộ bến thuyền.
"Nâng!"
Ba người nâng thùng gỗ lên, thuận theo tiếng chiêng đi đến bên bờ.
"Đổ!"
Thùng gỗ lật nghiêng, máu nóng cuồn cuộn chảy ra, bắn vào trong nước, như một lớp mực đen lan rộng ra.
Trong gió chỉ còn lại mùi máu tanh nồng đậm.
"Thầy cúng vào vị trí!"
Năm tiếng chiêng vang lên.
Lương Cừ thấy hai vị thầy cúng đi ra từ bên người hắn, đứng ở hai bên tế đàn vừa múa vừa hát, hắn không khỏi siết chặt tờ bản thảo trong tay.
Sau khi thầy cúng đi ra là đến phiên hắn lên sân khấu.
"Chủ Tế, tới!"
Chín tiếng chiêng vang lên.
Tiếng chiêng chấn động màng nhĩ.
Lương Cừ sửng sốt.
Hắn nhìn thấy một bóng đen bò qua nóc nhà, lóe lên từ phía trước mái hiên rồi biến mất sau bức tường đầu hồi.
Thân hình khô gầy, làn da nâu như cổ thụ.