Lương Cừ đẩy Sơn quỷ ra, tiếp theo đó chống người lùi về phía sau, hắn không dám chạm vào vai mình, sợ rằng chỉ sờ thấy toàn xương vụn.
Sau khi cơn đau dữ dội lúc ban đầu qua đi, giờ ngược lại cũng không còn cảm giác đau đớn nữa, adrenaline tiết ra mãnh liệt đã áp chế hết tất thảy.
Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương nằm trên mặt đất trợn mắt há mồm, hương dân thì trong nhất thời quên cả la hét, tất cả đều kinh sợ.
Cơn đau đớn dữ dội kích thích con Sơn quỷ điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, khuỷu tay khua khoắng loạn xạ đập nát từng phiến đá thành mảnh vụn.
Máu đen chảy ra, Lương Cừ thở hổn hển, định thử khống chế khiến máu của nó chảy nhiều hơn nhưng lại không có cách nào.
Cho dù là Hồ sư huynh hay Hướng sư huynh, bao gồm cả con Sơn quỷ trước mặt này, dường như chỉ cần có thực lực nhát định là có thể coi mọi thứ trong cơ thể trở thành lãnh địa của mình, quyền hạn của người khác không có hiệu quả ở trong đó, trừ phi hắn đủ cường đại để xâm chiếm một cách bạo lực!
Chó cùng rứt giậu, Sơn quỷ phát điên, Lương Cừ không thể khống chế máu của nó không dám tiến lên trước, nhặt lên thanh đao sắc khác mà Lý Lập Ba làm rơi rồi lui về phía sau.
Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương đều chưa kịp bò dậy, vội vàng chạy về hướng ngược lại.
Sơn quỷ loạng choạng lùi về sau, nó cào lưng mình, muốn rút lưỡi đao ra nhưg nó căn bản không với tới nổi cán đao, càng không thể rút cán đao ra khỏi ngực.
Cơn đau kịch liệt kích thích thần kinh nó, Sơn quỷ đột nhiên nhảy mạnh lên, trong lòng Lương Cừ xẹt qua một tia ớn lạnh.
Hắn nhìn thấy một bóng đen loé qua, gió tanh ập vào mặt, hắn biết Sơn quỷ đã đến trước mặt mình.
Hương dân hét to hoảng sợ, bọn họ tận mắt nhìn thấy bóng người mặc áo đen đang đứng đó bị đánh gục, dường như dũng khí mà họ tích luỹ được trong lòng đều sụp đổ, khí thế tan rã hết.
Nhưng khi bóng đen rơi xuống đất lại lộ ra bóng lưng của Lương Cừ.
Thứ mà Sơn quỷ vồ chúng lại chính là chiếc áo choàng.
Trong thời khắc mấu chốt ngàn cân treo sợi tóc, Lương Cừ đột nhiên ngồi xổm xuống, áo choàng rộng thùng thình vô cùng dễ dàng mà tuột xuống khỏi người.
Hắn tóm lấy góc áo choàng xẹt qua người mình giữa không trung, sau đó xoay người, áo choàng tựa như một làn sóng lớn màu đen, rũ bỏ con Sơn quỷ đang được bao lại, rồi lại một lần nữa khoác áo choàng lên người.
Sơn quỷ căn kịp không ý thức được chuyện gì đã xảy ra đã ngã xuống đất, mũi đao sau lưng lại càng đâm sâu vào khiến đụng đến miệng vết thương.
Nọc độc của Thiên thuỷ ngô công sau khi lan ra cuối cùng cũng phát huy tác dụng, làm tê liệt toàn thân con Sơn quỷ.
Khớp chân giẫm trên mặt đất nhưng lại tựa như đứng trên băng, trơn trượt không vững.
Trạng thái của Trần Kiệt Xương vẫn còn tốt, hắn bò đến bên cạnh Lý Lập ba, tóm lấy cánh tay rồi khoác lên vai mình, đỡ đối phương dậy, từng bước một đi đến bên cạnh Lương Cừ, cũng đỡ Lương Cừ dậy.
Lương Cừ bị thương nghiêm trọng, thể lực tiêu hao mãnh liệt, hắn thật ra cũng sắp không đứng vững nổi nữa.
Trước nhà, trong ngõ, đám người đông đúc dần tản bớt ra.
Ba người đám Lương Cừ đứng cạnh nhau, thở hổn hển, nhìn chằm chằm biên độ động tác của con Sơn quỷ càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng ngã xuống dưới đất, im lặng không tiếng động.
"Chết rồi à?'
Lý Lập Ba quay đầu lại nhìn Lương Cừ.
Lương Cừ lắc đầu:
"Chờ thêm chút đã."
Mười lăm phút dài đằng đẵng trôi qua, đúng lúc Lý Lập Ba cảm thấy con Sơn quỷ này chết thật rồi thì Sơn quỷ đang nằm bò trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ đáng sợ, hai cánh tay gầy guộc túm lấy mặt đất, từng chút từng chút một bò về phía Lương Cừ.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ tránh ra xa, đám đông chen chúc một lần nữa lại co cụm vào.
Chỉ có Lương Cừ bất động, dẫn theo hai người Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba cũng không thể động đậy.
Hai người kinh hãi đứng cạnh, trơ mắt nhìn Sơn quỷ lê ra từng vệt máu dài ngoằng, sau khi đến dưới chân Lương Cừ liền triệt để tắt thở, không hề động đậy nữa.
Trên trán Lý Lập Ba chảy vài giọt mồ hôi lạnh, hắn nuốt nước miếng:
"Giờ chết thật rồi đấy chứ?"
Một con Sơn quỷ có thể giết chết Võ giả đã đột phá hai ải, vậy mà thật sự bị bọn họ giết chết?
Mặc dù hình như không mạnh như trong tưởng tượng nhưng đấy cũng là Sơn quỷ!
Hương dân lại càng không dám tin, trong mắt tràn ngập sự kính sợ.
Ba huynh đệ nhà họ Vương trốn trong ngõ thấy Lương Cừ quét mắt qua lại càng kinh sợ hơn, chỉ hận không thể chui vào vết nứt trên mặt đất.
Lương Cừ nhìn chằm chằm Sơn quỷ hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt sợ hãi của hương dân, còn có tế đàn trống rỗng kia.
Hắn đẩy vai Trần Kiệt Xương ra, đầu gối ấn lên cổ Sơn quỷ, tay cầm đao sắc, dọc theo khe hở giữa da, từng chút từng chút một chặt đầu nó xuống, vết máu lan dọc theo phiến đá.
Khí tức hung dữ đáng sợ, khiến người ta sinh lòng kính sợ.
Hai người kia gần trong gang tấc thấy vậy mà đau cả răng.
Lương Cừ triệt để chặt đầu Sơn quỷ xuống, hắn dùng một tay tóm lấy đầu nó, đối diện với hàng ngàn hương dân, giơ cao lên.
"Sơn quỷ! Tế phẩm tốt nhất hiến cho Hà Thần!"