"Đâm nó, đâm vào khe hở! Đừng chặt!"
Lương Cừ sống chết giữ chặt con Sơn quỷ, gầm to.
Sơn quỷ không phải không có nhược điểm gì, khả năng phòng ngự mạnh mẽ của nó đến từ lớp da nhăn nheo nứt nẻ như vỏ cây!
Lớp da cứng rắn như vậy sẽ không tiện cho việc hành động nên mới trở thành dáng vẻ nứt nẻ như vỏ cây, làm tăng không gian cử động, đây chính là yếu điểm lớn nhất của nó!
Hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương nghe thấy vậy liền chuyển từ chặt sang đâm.
Phóng huyết đao vốn hẹp dài mà sắc bén, thích hợp để đâm, hai người ở Võ quán luyện võ hai tháng cũng không phải tập suông, luồng khí nay đã dày ngang đôi đũa, khí lực lớn hơn nhiều so với người trưởng thành bình thường, khi đang liều mạng thì lại càng mạnh hơn, mũi đao sắc bén trong phút chốc đâm xuyên qua một nửa!
Nọc độc của Thiên thuỷ ngô công chỉ làm cho Sơn quỷ cảm thấy bất an, lúc này bị đao sắc đâm trúng, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến nó không thèm để tâm gì nữa mà bắt đầu vùng vẫy.
Lương Cừ không giữ nổi nữa, lòng bàn tay sắp bị xé rách, bất đắc dĩ phải buông cánh tay trái của Sơn quỷ ra.
Lý Lập Ba thấy vậy liền vươn tay ra tóm, muốn thử giúp đỡ ấn xuống. Cánh tay trái của Sơn quỷ quét qua, khiến cả người hắn bay đi mấy mét, sau lưng nặng nề đập xuống đất rồi lại lăn ra xa vài mét.
Hương dân túm tụm lại ở phía sau mà la hét hoảng sợ.
Mùi máu tanh trộn lẫn vào trong gió sông xộc vào khoang mũi bọn họ khiến bọn họ không thể không lui về phía sau, co rúm cả lại.
Không ai dám chạy trốn, chỉ sợ chạy lung tung sẽ bị Sơn quỷ nhắm tới, bọn họ liều mạng chen sâu vào trong đám người, tựa như đàn kiến gặp lửa, chỉ muốn trộn lẫn vào trong bầy đàn.
Lý Lập Ba ngã xuống mặt đất ho ra một búng máu, hai mắt choáng váng, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Hắn ôm ngực mở mắt ra, thấy lương Cừ đang một mình ôm lấy Sơn quỷ, không khỏi kinh ngạc.
Hai người vào Võ quán cùng một ngày, sao cách biệt lại lớn như vậy?
Mắt thấy Sơn quỷ một kích đánh Lý Lập Ba bay ra xa, đồng tử Trần Kiệt Xương co rụt lại, nào còn dám xông lên trước nữa, thấy đao không thể đâm xuyên liền buông tay, lùi về sau một bước, dùng gót chân đá vào chuôi kiếm, toàn bộ thanh đao sắc bén thuận theo khe hở của làn da đâm xuyên qua ngực, mũi đao gần như nhô ra phía sau!
Tốt lắm!
Lương Cừ thấy vậy vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó Sơn quỷ trong tay lại càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Sơn quỷ gầm lên, cổ họng khô khốc phát ra tiếng la hét thảm thiết, móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua cánh tay phải của Lương Cừ, mở cái mồm đầy răng nhọn ra cắn vào cổ Lương Cừ.
Lương Cừ không kịp tránh, không còn chỗ trốn, hắn chỉ có thể liều mạng ngẩng đầu tránh đi phần cổ.
Trên vai truyền đến cơn đau kịch liệt, răng nanh xuyên qua áo choàng đâm vào trong da thịt, xương cốt cũng sắp nứt cả ra, nhưng Lương Cừ vẫn không dám buông tay!
Không thể để Sơn quỷ rơi xuống đất, một khi có điểm phát lực, Sơn quỷ sẽ dễ dàng xé rách toàn bộ cánh tay của hắn.
Nọc độc của Thiên thuỷ ngô công vẫn chưa phát huy tác dụng.
Lý Lập Ba thử đứng dậy nhưng ngực hắn thực sự quá đau, xương cốt cả người như muốn rời ra.
Cú đá kia của Trần Kiệt Xương đã dùng hết sức lực, cả người hắn ngã xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy.
Trần Khánh Giang đứng trong đám người nổi điên, trong tay cầm quải trượng không biết lấy ở đâu ra, vung cao quá đỉnh đầu nhưng lại bị từng đợt sóng người ép lại.
Hương dân la hét, chen chúc nhau.
Không có ai có thể cứu hắn cả, hắn phải tự chiến đấu vì sự sống còn của mình!
Ý chí tựa như ngọn lửa cuồng nộ, Lương Cừ ôm chặt Sơn quỷ trong tay, trong cơ thể hắn sinh ra một luồng sức mạnh cực đại, hắn cúi đầu, vẻ mặt hung dữ, tựa như dã thú mà cắn ngược lại vào cổ Sơn quỷ!
Tựa như hai con mãng xà đang tranh giành miếng ăn, đối diện với bữa tiệc thịnh soạn, không con nào chịu buông tha.
Máu từ kẽ răng chấm vào nướu, giữa răng môi đều là mùi tanh hôi nồng nặc.
Trong cổ họng Lương Cừ tràn ngập tiếng cười tựa như ma quỷ, hắn lùi về sau một bước, cơ bắp trên bắp đùi tựa như sợi dây thép, từng tấc từng tấc một xoắn lại với nhau, mạnh mẽ nâng chân lên gối, đánh vào phần bụng của Sơn quỷ!
Nguồn lực cực mạnh xuyên qua cơ thể của Sơn quỷ, xương cốt khắp người phát ra âm thanh bùng nổ.
Còn chưa kết thúc!
Lương Cừ đạp mạnh xuống đất, ôm chặt lấy Sơn quỳ ném về phía trước mặt!
Tấm đá xanh và cán đao còn lưu lại trong cơ thể Sơn quỷ va vào nhau, vỡ thành nhiều mảnh, tuy nhiên nó lại đỡ được lưỡi đao sắc bén, từ lưỡi đao đến cán đao, phần lớn đâm xuyên qua, mũi đao còn chui ra từ trước ngực con Sơn quỷ.
Một phần nhỏ xuyên qua lồng ngực Lương Cừ.
Cán đao to dày tạo ra vết thương xuyên thấu nghiêm trọng, sức mạnh cả người Sơn quỷ đột nhiên mất hết, nó buông bả vai của Lương Cừ ra.