Suy nghĩ nhanh như điện xẹt, Lương Cư thậm chí mơ hồ đoán được con Sơn quỷ này tại sao lại xuất hiện ở đây.
Mùi máu tanh nồng đậm trong gió, thêm vào đó cả ngàn người tụ lại nơi đây, nhân khí dày đặc, chính những điều đó đã thành công hấp dẫn Sơn quỷ.
Hiến tế Hà Thần, hiến tế Hà Thần.
Hà Thần chưa tới, Sơn quỷ đã tới!
Lương Cừ tức giận đến mức ngứa răng.
Trên bến thuyền, thầy tu và Tư Tế đều đã biến mất.
Nhóm hương dân trốn vào trong phòng, chen chúc trong ngõ, trong trạch viện đã nhét đầy người, phía bên ngoài cũng đứng thành một vòng dầy toàn người là người, không ai dám nhúc nhích, sợ bị Sơn quỷ để ý tới.
Trong phạm vi mấy chục mét chỉ còn lại tế đàn trống trải cùng với ba con thú máu chảy đầm đìa đang được treo ở bên cạnh.
Sơn quỷ có trí tuệ không thấp, dường như đã nhìn ra Lương Cừ có uy hiếp đối với nó, hai bên giằng co, không ai nhúc nhích.
Bị cặp mắt dựng đứng ố vàng kia nhìn chằm chằm, Lương Cừ chỉ cảm thấy như đang có một con rắn quấn quanh lưng, lẳng lặng nhìn trộm.
Hắn cảm thấy khớp xương cả người dần có chút yếu đi, nhưng căn bản không dám đánh vỡ thế giằng co.
Máu từ chỗ xương cẳng tay tụ vào nhau, chảy xuôi xuống theo ngón giữa, có chút ngứa ngáy.
Ngón tay Lương Cừ hơi rung động, huyết châu rơi xuống, lăn trên phiến đá xanh, dính đầy bụi nhưng không vỡ.
Một lát sau, huyết châu vỡ tan.
"A Thủy, chúng ta tới giúp ngươi!"
Không tốt!
"Đừng!"
Nghe ra là giọng nói của Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương, Lương Cừ kinh hãi, ngay sau đó, hắn nhìn thấy Sơn quỷ tiến lên trước một bước, rồi... biến mất!
Quá nhanh!
Lương Cừ giơ hai tay lên ôm lấy đầu, xương ngón tay Sơn quỷ cào lên lớp bảo vệ tay bằng vonfram, tóe ra tia lửa, một luồng sức mạnh cực lớn đánh úp tới, đánh bay hắn ra ngoài.
Hắn bị hất văng ra mấy thước, giẫm lên những phiến đá xanh, phiến đá đều bị đạp nứt, lại một cỗ kình phong đánh úp tới từ bên trái, Lương Cừ khó khăn lắm mới bảo vệ được vùng cổ của mình, chỉ cảm thấy móng vuốt sắc nhọn xượt qua chỗ giáp tay, kéo dài xuống đâm vào phần eo của hắn, nhưng không thể tiến thêm được nữa.
Móng vuốt sắc nhọn của Sơn quỷ đâm vào áo khoác làm bằng da gấu chó lại bị đai lưng làm bằng da trâu núi cản lại, căn bản không thể đâm thủng được!
Cơ hội!
Khí huyết của Lương Cừ được kích phát ra, tay hắn cuốn lấy áo khoác, cánh tay hất lên một cái, bọc lấy áo khoác rồi kẹp lấy cánh tay của Sơn quỷ, tay phải đánh lên mặt Sơn quỷ.
Cùng thời điểm hắn ra tay, hắn đã cảm giác được một cỗ kình phong đánh úp về phía ngực mình, móng vuốt ở tay còn lại của Sơn quỷ khép lại tựa như một thanh đao thép, mang theo hàn khí lạnh thấu xương.
"Được!". Lương Cừ gầm lên, xoay nửa người tránh né, tránh đi chỗ yếu hại, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, vẫn từng quyền một nện xuống đầu Sơn quỷ.
Nắm đấm giáng lên mặt Sơn quỷ, tựa như đánh lên đá hoa cương.
Móng vuốt sắc nhọn đâm vào một nửa chiếc áo khoác, bị xương sườn kẹp lại, máu tươi nhiễm đỏ bộ quần áo màu trắng.
Lương Cừ không hề cừ động, gân xanh trên thái dương của hắn nảy lên, khuôn mặt dữ tợn, kẹp lấy cánh tay của Sơn quỷ, khiến cho nó không còn chỗ nào để di chuyển.
Cánh tay phải của Sơn quỷ bị Lương Cừ dùng cánh tay trái, khuỷu tay cùng cả cơ thể tạo thành một tam giác kẹp lại, không thể động đậy được, nó lại thử thu hồi lại tay trái.
Không ngờ cánh tay trái của Lương Cừ vẫn còn dư lực, gân xanh trên cánh tay nổi lên, vặn vẹo như những con rắn, một cỗ sức mạnh cực đại ngưng tụ ở trong đó, bàn tay trái còn có thể hoạt động được nắm lấy cánh tay Sơn quỷ ở trước ngực mình.
Dùng một cánh tay cố định hai tay của Sơn quỷ lại!
Nắm đấm tay phải giáng xuống mặt Sơn quỷ tựa như súng bắn liên thanh!
Khí thế dũng mãnh của hắn khiến cho nhóm hương dân kích động, cảm xúc sợ hãi dần trở thành mây khói sau mỗi một quyền nện xuống, gần như muốn hét lên thành tiếng.
Thiên thuỷ ngô công ẩn náu trên cổ tay Lương Cừ nhân cơ hội này leo lên khuỷu tay của Sơn quỷ, nhắm ngay phần huyết nhục ở khe hở chỗ làn da nó mà mở to miệng cắn xuống.
Từng tia huyết hồng từ miệng con rết tràn ra, thấm vào bên trong!
Sau khi một kích thành công, A Uy liền một lần dốc toàn bộ nọc độc của mình rót vào cơ thể của Sơn quỷ rồi nhanh chóng chui trở về trong tay áo.
Nọc độc thấm vào bên trong cơ thể, Sơn quỷ cảm nhận được uy hiếp trí mạng, hai chân ra sức đạp lên ngực Lương Cừ.
Lương Cừ mạnh mẽ chịu một kích này, phần ngực phảng phất như bị trọng chùy đập trúng, từ xương ngực cho đến xương sườn đều phát ra âm thanh nứt vỡ, phập phồng khiến cho người ta không khỏi sợ hãi, suýt nữa đã ngất luôn tại chỗ.
Tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, hắn không dám quay đầu, nhưng lại thấy hai bóng người xuyên qua đến bên cạnh hắn, giơ lên đao nhọn chém xuống người Sơn quỷ.
Đao nhọn tựa như chém lên kim thạch, hai thanh đao dùng để giết heo giết trâu lấy máu đồng thời nứt ra một cái khe.
Sơn quỷ!
Mang dáng vẻ con người, làn da nâu như cây khô.
Đao thương khó nhập!