Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 134 - Chương 134: Dương Sư Biến Mất (2)

Chương 134: Dương Sư biến mất (2) Chương 134: Dương Sư biến mất (2)

Dòng chảy hôm nay lạ thật đấy, trước nay chưa từng thấy, là dòng chảy ngầm sao?

Không hiểu nổi, không hiểu nổi.

Lương Quỳ ngồi xổm trên mũi thuyền, thả năng lực điều khiển nước của mình xuống.

Độ chiếu cố 0. 0001. quá ít, căn bản không tiến hoá nổi kỹ năng thiên phú Thuỷ hành.

Tuy nhiên năng lực điều khiển nước thì có mạnh lên đôi chút, đại khái từ 800 cân tăng lên thành 1000 cân!

Thể lực tiêu hao khi khống chế nước trở nên ít hơn, độ linh hoạt cũng cao hơn.

Chỉ là không biết vì sao, khống chế máu vẫn rất khó khăn, đến cả máu trong cơ thể Trần Kiệt Xương cũng không thể cảm nhận nổi, tính đến thời điểm hiện tại, hắn chỉ có thể khống chế máu của người bình thường.

Quay về phải đọc hai quyển "Dư quan tu, mệnh hữu cảm" kia xem, bên trong đó có lẽ có đáp án.

Mấy ngày gần đây Lương Cừ vẫn luôn đọc quyển "Hạo Mộc Đường tạp ký", nâng cao kiến thức và kinh nghiệm của mình, nhưng lại bỏ qua một số phần miêu tả vĩ mô về Võ đạo.

Hết cách rồi,"Dư quan tu, mệnh hữu cảm" quá khô khan, còn xa mới sinh động thú vị bằng "Hạo Mộc Đường tạp ký", kiến thức trong đó đều tường thuật theo hình thức kể chuyện, còn có rất nhiều chỗ ngoặt khiến người ta bất ngờ, khi đọc vô cùng giải sầu.

Thuyền có mái che xuyên qua dòng sông quanh co, vượt qua nhiều thuyền khách khác.

Khi đi qua cầu Nam Thạch, Lương Cừ liếc mắt nhìn, thấy một người đi bộ vội vã đi qua cầu.

Là Trịnh Hướng!

Lương Cừ liếc nhìn thêm vài lần, mãi cho đến khi vị quản gia của Triệu phủ kia rẽ vào góc mất tăm.

Ban đầu Trịnh Hướng tìm tới tận cửa muốn để hắn làm con nuôi của Triệu lão gia, cảnh tượng kia vẫn còn rất mới mẻ trong kí ức.

Không ngờ hôm nay lại gặp hắn, nhắc đến cũng kỳ quái, việc hắn trở thành đệ tử của Dương Sư mọi người đều biết, sản nghiệp của Triệu phủ lớn hơn trại cá nhiều, Trịnh Hướng vậy mà lại không tìm to tới tận cửa bày tỏ điều gì.

Xử lý lạnh sao?

Lương Cừ nghĩ không thông, thấy thuyền xuyên qua sông, xa xa đã nhìn thấy Dương phủ liền không nghĩ thêm nữa.

Hắn không còn là tiểu nhân vật nhỏ bé không cần để mắt tới, không đáng để hao phí tâm tư nữa.

Đạp lên tảng đá trèo lên bờ, Trần Kiệt Xương ở trên thuyền trông thuyền, Lương Cừ thì lên trước gõ vào chiếc vòng đồng.

Người gác cổng thấy người đến là Lương Cừ, biết thân phận của hắn, gọi một tiếng Cửu thiếu gia xong liền mở rộng cửa lớn.

Lương Cừ được hạ nhân dẫn đi qua đình viện, không thấy Dương Sư đâu, chỉ thấy vợ của Dương Sư là Hứa Thị được Nam Đễ dìu ngồi xuống ghế thái sư.

Lương Cừ vội vàng chào hỏi:

"Thỉnh an sư nương."

Hứa Thị khẽ dựa vào lưng ghế, cười đáp:

"Tiểu Cửu sao lại có thời gian tới chỗ của ta thế này, ngày thường cũng không thấy bóng dáng con đâu, muốn tìm con ăn một bữa cơm cũng tìm không thấy.

Trong số chín đứa, chỉ có ngươi và Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ là đẹp mắt chút, nhưng tính tình Tiểu Tứ ngang ngạnh, Tiểu Ngũ lại lạnh lùng, ta chỉ muốn ngươi tới ở cạnh ta nhưng cả ngày chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, than ôi."

Sư nương đúng là người đam mê sắc đẹp.

Lương Cừ xấu hổ:

"Quả thực con có nhiều việc phải làm quá, không có thời gian rảnh rỗi, vừa phải đọc sách vừa phải luyện võ còn phải chèo thuyền đi đánh cá, đợi mấy hôm nữa có thời gian nhất định ngày nào cũng tìm tới tận cửa thỉnh an sư nương."

"Đánh cá ư? Là tiền không đủ tiêu đúng không, ta đã bảo mà, Dương lão đầu kia đúng ki bo kẹt xỉn, mười lượng sao đủ dùng, lại còn sợ cái gì mà làm hỏng tính cách của con, con là đứa trẻ ngoan, có mỗi tí tiền sao có thể hư cho được. Nam Đễ, lấy một đĩnh bảo ngân trong rương của ta mang ra đây."

Lương Cừ lúc đầu nghe thì thấy ngượng nghịu, nghe đến phía sau thì kinh ngạc.

Một đĩnh bảo ngân!

Tận 50 lượng bạc đấy!

Sư nương ra tay quá hào phóng.

Nhưng hắn không phải tới để xin bạc.

Lương Cừ vội vàng kể lí do mình đến đây, chỉ sợ muộn tí nữa là sẽ phải nhận hồng bao gì đó.

Hứa Thị nghe vậy liền vẫy tay:

"Tiểu Cửu, con lại đây."

Lương Cừ ngoan ngoãn đứng dậy, quỳ trước mặt Hứa Thị.

Hứa Thị cúi người ngửi ngửi:

"Chẳng trách vừa vào đã ngửi thấy mùi thuốc, trên người con có mùi máu tanh, bị thương sao?"

"Vết thương nhẹ, không sao đâu ạ."

Hứa Thị trực tiếp vạch cổ áo Lương Cừ ra, thấy vải trắng dầy cộp liền cau mày:

"Thế này mà gọi là thương nhẹ? Nam Đễ, đừng đi lấy bảo ngân nữa, tới chỗ cái rương thứ hai của ta lấy một bình Bổ nhục đan qua đây."

"Sư nương, thật sự không cần đâu, con từ nhỏ đã lăn lộn trong bùn, chút vết thương ngoài da ấy mà, đánh đấm qua lại tí thôi, các hương dân còn đang chờ, sốt ruột lắm."

"Sốt ruột cũng vô dụng, sư phụ con căn bản không ở trong phủ."

Bình Luận (0)
Comment